Văn Thanh nghe vậy đành bất lực cất lại phong thư đã chuẩn bị sẵn.
Sau này, khi Văn Đống và Diệu Diệu cùng được đưa về, Văn Thanh lại thử đề nghị chuyện sinh hoạt phí lần nữa. Nhưng lần này, Vệ Thục Trân chẳng buồn khách sáo, mắng cho một trận:
“Hai đứa nhỏ là bên Cục công an đưa qua, mỗi tháng họ đã chuyển sinh hoạt phí sang đây rồi. Cô mà nhận cả tiền của cháu nữa thì khác gì “hai mang”? Cô không thiếu thứ đó.”
“Còn thằng nhóc kia tuy gọi là em trai cháu, nhưng nó cũng là người bên Cục phối hợp phá án, có trợ cấp đàng hoàng. Diệu Diệu tuy từ viện phúc lợi đưa tới, cũng có phần hỗ trợ riêng, bên đó chuyển thẳng sang cho cô.”
“Cháu không cần lo tụi nhỏ đến đây ăn bám hay tiêu xài gì của nhà cô. Cháu cũng đâu phải người ngoài. Người một nhà với nhau, việc gì phải tính toán rạch ròi thế?”
Văn Thanh không để ý, nhưng cách Vệ Thục Trân nhấn mạnh ba chữ “người một nhà” khiến cô không khỏi bối rối.
Ban đầu cô còn tưởng “tình cảm người nhà” trong lòng Vệ Thục Trân là do ảnh hưởng từ Thầy Thích, người mà cả nhà đều quý trọng như người thân. Ai ngờ đâu, điều Vệ Thục Trân gọi là “người một nhà”… lại là nhìn từ góc độ của Vệ Hạo!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT