“Tỉnh mộng đi! Bỏ cuộc đi chị, theo đuổi giấc mộng đẹp mà chẳng bao giờ thành sự thật, mệt lắm!”
Phương Thanh Thanh vừa lau nước mắt, vừa lẩm bẩm như thể tự nói với chính mình:
“Tôi yêu anh ấy bao nhiêu năm rồi! Nếu không phải anh ấy đột nhiên mất tích, rồi cha mẹ với anh em trong nhà cùng nhau lừa tôi rằng anh ấy đã hy sinh… thì sao tôi lại hồ đồ đi lấy chồng?”
“Khi ấy tôi nghĩ, Vệ Hạo không còn nữa, thì cưới ai cũng như nhau. Ai ngờ anh ấy vẫn sống sờ sờ, bây giờ lại trở về! Tôi không thể khống chế nổi lòng mình… Cô không hiểu được đâu!
Tào Lộ trong lòng chỉ muốn trợn trắng mắt. Cô tất nhiên biết cảm giác đơn phương Vệ Hạo là như thế nào. Vệ Hạo là kiểu người khiến người ta ngưỡng mộ như một ngọn núi cao, ai mà không ngơ ngẩn khi gặp anh ta?
Nhưng cô cũng hiểu rõ, Vệ Hạo tính cách rất mạnh, chẳng thích mấy ai, nhất là kiểu người cứ dính lấy anh ta, anh ta mà ghét thì tránh còn không kịp.
Tào Lộ thật sự không hiểu nổi Văn Thanh làm thế nào lại hòa hợp được với người như Vệ Hạo? Dù sao thì cô cũng từng điều tra qua, muốn vượt qua ải Vệ Thục Trân mà thành dâu nhà họ Vệ đâu phải chuyện dễ! Bà cô này rất kén chọn, không biết đã chê bao nhiêu cô gái rồi. Trong mắt Tào Lộ, Văn Thanh không chắc đã xứng đáng để có được Vệ Hạo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT