Vệ Hạo cảm thấy có lẽ mình thật sự đã có tình cảm đặc biệt với Văn Thanh. Bằng chứng là, ô tô để đó không lái, lại nghe theo gợi ý ngớ ngẩn của Trần Cường, đi… đạp xe!
Từ sau khi nhập ngũ, anh gần như không chạm vào cái xe đạp nào. Nhưng Trần Cường thì nói chắc như đinh đóng cột: “Xe đạp mới là thứ giúp kéo gần khoảng cách. Ô tô thì cách biệt, người ngồi trước ngồi sau chả gần được, còn xe đạp thì khác. Ngồi đâu cũng thân mật cả!”
Vệ Hạo nghĩ lại thấy cũng có lý. Dù là ngồi xà ngang phía trước hay ngồi bệ hàng phía sau, hai người đều phải kề sát nhau. Anh thậm chí còn có chút ngây ngốc tưởng tượng, nếu có thể cùng Văn Thanh đạp xe mãi như vậy, đi đến tận chân trời góc bể thì tốt biết bao.
Tiếc là ước mơ chưa kịp kéo dài, nhà hàng kiểu Nga kia đã hiện ra trước mắt, cách cũng chẳng xa mấy.
Vệ Hạo đã đặt sẵn bàn từ trước, dẫn Văn Thanh đến chỗ gần cửa sổ ngồi xuống. Dù gọi là nhà hàng kiểu Nga, nhưng thực đơn vẫn viết bằng tiếng Hoa. Danh sách món ăn cũng không dài, ảnh minh họa thì càng ít.
Văn Thanh nghiêm túc chọn món: một phần bít tết bò, một đĩa salad rau củ và một bát canh bò hầm. Vệ Hạo chẳng buồn xem thực đơn, cứ gọi y chang như cô luôn cho nhanh.
Chưa bao lâu sau, nhân viên phục vụ mang lên hai ly rượu vang đỏ. Vệ Hạo hắng giọng, chuẩn bị tâm lý để nói hết lòng mình với Văn Thanh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play