Còn Văn Thanh, tất nhiên chẳng biết gì về màn đấu tranh tư tưởng cả đêm của Vệ Hạo. Sáng hôm sau, cô vội vội vàng vàng ăn sáng rồi cùng Tôn Khiết đến đoàn văn công làm việc.
Trong khi đó, Vệ Hạo lần đầu tiên “ngủ nướng” sau một đêm suy nghĩ triền miên. Đến khi dậy, ra phòng khách thì thấy mỗi cô bảo mẫu đang ôm con của Tôn Khiết ngồi trên ghế sofa cho bú bình.
Tôn Khiết dạo này bị mẹ ruột làm cho mệt mỏi đến mức cơ thể yếu hẳn. Nếu không nhờ bác sĩ Thích là người điều trị có tâm, e là cô ấy đã gặp hậu sản nặng, thể chất vừa yếu lại vừa suy kiệt.
Vì phải uống thuốc, Tôn Khiết không thể cho con bú, nên toàn phải dùng sữa bột nuôi. Cũng may đứa nhỏ này cực kỳ dễ nuôi, không hay khóc quấy, ai bế cũng ngoan ngoãn, dễ thương thấy rõ.
Mỗi lần ôm cô bé, nhìn đôi mắt tròn xoe lúng liếng cứ đảo qua đảo lại như đang tìm đường trốn chạy, Vệ Hạo lại cảm thấy thú vị không chịu được.
Cũng bởi vì đôi mắt to, đen nhánh, tròn vo như hạt nho ấy mà cô bé này có biệt danh là “Tiểu Quả Nho”. Gọi cái tên đó cũng không phải không có lý! Trêu chọc cô bé một chút cho đã ghiền, Vệ Hạo mới thong thả ra khỏi nhà.
Văn Thanh hôm nay luyện tập đến tận bốn, năm giờ chiều mới coi như hoàn thành xong phần mình được giao. Bên chỗ Tôn Khiết vẫn còn chút việc chưa xong, cô định tự mình về trước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play