“Con bé mới 17 tuổi, nếu nó đồng ý gả, con ông không biết xấu hổ mà vẫn cưới à? Huống chi theo tôi được biết, nhìn thấy nó, con bé chỉ hận không thể mọc cánh bay lên mây trốn đi!
Chưa đợi Vệ Thần gọi thẳng đến lữ đoàn, lãnh đạo bên đó đã sớm lôi bố Lữ Vệ Quân vào phòng làm việc mắng cho một trận tơi bời. Cả hai cha con nhà họ Lữ đều bị chính ủy gọi lên giáo huấn, cúi đầu đến mức không dám ngẩng mặt.
Ngay sau đó, “đóa hoa đào” số một của năm – Văn Thanh – bị điều đi Tây Bắc công tác. Vệ Thần không nương tay chút nào, dù trước giờ vẫn thấy Văn Thanh là đứa khá ngoan, tính cách không tồi. Nhưng sau chuyện này, ông lại càng thấy thái độ của con trai mình đối với Văn Thanh có gì đó rất lạ. Có khi chính Vệ Hạo còn chưa nhận ra lòng mình ra sao.
So với ông, Vệ Thục Trân tinh ý hơn hẳn. Bà lập tức gọi Vệ Hạo vào phòng, nghiêm túc nói chuyện một trận khiến anh suýt thì co giò chạy trốn.
“Này, cháu nói thật cho cô nghe đi, cháu nghĩ gì về Văn Thanh? Đừng có bảo là xem nó như em gái đấy nhé! Tự cháu tự hỏi lòng mình đi!”
“Cháu đã bao giờ đối xử dịu dàng, bảo vệ ai như vậy chưa? Luôn muốn che chở, không muốn cô ấy bị tổn thương? Thấy có gã con trai nào khác bên cạnh là thấy gai mắt liền?”
“Rồi có phải thỉnh thoảng nghĩ đến cô ấy là không nhịn được mà cười ngây ngốc? Nhìn thấy là tự nhiên tâm trạng tốt hẳn lên? Luôn muốn ở gần cô ấy đúng không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT