Không cam lòng, chẳng bao lâu sau bà kéo cả nhà lên tỉnh, đứng trước cổng bệnh viện quân khu làm ầm lên. Bà cho rằng mình đâu có làm gì sai, là bà có lòng tốt tới chăm con gái ở cữ, còn giúp trông cháu. Cuối cùng lại bị đuổi về quê, con gái thì không hiếu thuận chút nào!
Nhất là trước đây Tôn Khiết tháng nào cũng gửi cho bà mười đồng tiền lương, giờ thì cắt luôn, chẳng gửi nữa!
Tôn Khiết vừa mới bình phục được chút ít, còn chưa kịp thở phào đã phải quay lại đi làm. Ai ngờ vừa đặt chân tới cơ quan, đã bị mẹ ruột kéo tới làm ầm làm ĩ. Vốn dĩ cô chẳng phải kiểu người giỏi ăn nói, lại thêm quan điểm “chuyện xấu trong nhà không nên đưa ra ngoài”, nên cuối cùng đành cắn răng chịu trận.
Kết quả là bị mẹ và cả nhà dồn ép đến mức phải bò lên tận tầng 5 của bệnh viện lớn nhất thành phố. Nếu không nhờ đồng nghiệp kịp thời ôm cô vào phòng cấp cứu, chắc giờ Tôn Khiết không chết thì cũng tàn phế rồi.
Ban đầu, mọi người định sau Tết sẽ triệu hồi Vương Thành Tài về thủ đô, ai ngờ lại phải nhờ mẹ anh ta trước tiên đưa Tôn Khiết về thủ đô gấp. Trùng hợp thay, trong đoàn văn công có một y tá lấy chồng, xin nghỉ việc, đơn từ chức còn đang nằm trên bàn làm việc của Vệ Thục Trân. Thế là chuyển Tôn Khiết vào thủ đô không phải vì đặc quyền hay gì, mà là... chẳng còn ai khác để điều động cả. Mà cấp bậc của Vương Thành Tài thì đủ cao để “điều vợ theo nhu cầu”.
Sau khi Tôn Khiết vào thủ đô, Vệ Thục Trân còn đặc biệt sắp xếp cho cô khám tổng quát. Bà còn mời cả học trò của Giáo sư Thích, bác sĩ Trương Nghị, đến kê đơn thuốc Đông y cho cô uống cả tháng để bồi bổ sức khỏe.
Văn Thanh vốn định dọn ra ở riêng trước Tết, mà với tình hình như vậy thì đành ngoan ngoãn tiếp tục ở lại nhà Vệ Thục Trân. Tiện thể, cô cũng xem như làm chút "công tác tư tưởng" cho bạn mình, là Tôn Khiết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT