Vệ Thục Trân hiểu rõ không tài nào lay chuyển được phó đoàn trưởng Lưu, đành nhượng bộ, cho cả Văn Thanh và Lưu Vân cùng lên biểu diễn với những người khác. Ai hát hay hơn, biểu diễn xuất sắc hơn thì người đó lên sân khấu!
Phó đoàn trưởng Lưu dù tự tin con gái mình chỉ cần hai ngày là học xong bài hát, nhưng ông cũng không nghĩ rằng Lưu Vân có thể thua một cô bé mới mười sáu, mười bảy tuổi. Vì vậy, ông thẳng thừng gật đầu cho Lưu Vân cạnh tranh sòng phẳng với Văn Thanh giành suất lên biểu diễn.
Nhóm người vừa tới sảnh tập luyện thì liền nghe thấy giọng the thé của Lưu Vân đang mắng xối xả người khác. Cô đang trách mắng diễn viên múa vì dám chạy đến trước mặt mình. Nhưng thật ra đó là động tác kết màn, toàn bộ vũ công sẽ vây quanh ca sĩ, sau đó cúi người, hoa vải tung bay, ca sĩ đứng giữa sân khấu nổi bật giữa muôn trùng vây.
Cơ mà Lưu Vân thì không chịu, cho rằng như vậy vừa che mất vóc dáng "ngạo nghễ" của mình, lại còn làm hoa lay động che luôn cả... mặt cô. Cô yêu cầu bỏ luôn động tác kết màn ấy.
Vấn đề là, nhóm vũ công đã tập miệt mài bao lâu nay, giờ bảo sửa thì chẳng khác gì làm khó nhau. Thành ra ai nấy đều bắt đầu to tiếng.
Vừa lúc đó, Lưu Vân nhanh mắt thấy cha mình dẫn theo một đám người bước vào, tưởng rằng viện binh tới rồi, liền lập tức lao đến ôm chặt tay ông, bắt đầu giở bài làm nũng. Vũ công thấy cán bộ cấp trên vào thì chẳng ngần ngại nữa, đồng loạt mồm năm miệng mười tố cáo.
Bên phía ban nhạc đệm và dàn hợp xướng cũng ùn ùn kéo tới phàn nàn. Dù gì thì ngày diễn văn nghệ đã gần kề, giờ đột ngột thay đổi nhân sự và kịch bản thế này đúng là quá đáng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT