“Thằng bé nhà chúng tôi phải nhờ cô chăm sóc nhiều rồi! Xem tình cảm với thằng bé Tô nhà cô, cũng nên để tâm chút đấy nhé!”
Tào Lộ chẳng thể ngờ rằng sự nhiệt tình của cô ta với Vệ Hạo lại bị Vệ Thục Trân giải thích thành hành động lấy lòng lãnh đạo giúp vị hôn phu. Nếu không phải tình huống hiện tại không cho phép, cô ta cảm giác mình sắp tức đến ói máu mất rồi.
Trần Cường vẫn là người thích xem trò vui, không quên thêm dầu vào lửa: “Bác sĩ Tào quan tâm lão đại nhà bọn anh lắm! Một ngày đến thăm ba lần liền! Thật ra hôm nay lão đại đã đủ sức xuất viện rồi! Vết thương trên mặt chẳng cần khâu, giờ chỉ truyền dịch hạ sốt thôi. Trước đó còn tiêm phòng uốn ván nữa mà! Chắc là không có chuyện gì lớn đâu!”
Tào Lộ càng thêm bối rối, chỉ còn biết gật đầu lấy lệ. Đang định nghĩ cách rút lui trong êm đẹp thì bất ngờ có một cô gái ôm bó hoa hồng xông thẳng vào: “Vệ đại ca! Em nghe nói anh nhập viện! Em không dám tin, hôm nay được nghỉ nên em đến chăm sóc anh đây!”
Vệ Hạo vừa nhìn thấy người tới, lập tức quay lưng trùm kín chăn, vùi sâu vào trong giường không thèm ngẩng đầu lên. Người kia hoàn toàn không để ý gì đến biểu hiện lạnh nhạt đó, vẫn vô tư đi quanh giường bệnh một vòng. Khi nhìn thấy Vệ Thục Trân, cô ta hơi khựng lại, đặt bó hoa ra phía sau, cúi đầu chào: “Cháu chào cô Vệ! Cô về lúc nào vậy ạ?”
Vệ Thục Trân đã sớm buông tay Tào Lộ ra, nhìn người vừa đến với vẻ mặt có phần lạnh nhạt, nói:
“Tôi nhận được điện thoại nên đến, còn cô làm sao mà biết được chuyện này? Hôm nay nó có thể xuất viện, không cần cô phải bận tâm! Cô cũng đã kết hôn rồi, đừng có mà nhảy nhót như mấy cô gái nhỏ! Nó nằm viện, người chăm nom đâu có thiếu!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT