“Không cần giải thích gì nữa! Tôi tuyên bố, sáng mai mọi người phải có mặt đúng giờ tại phòng họp để dự họp toàn đoàn. Không ai được đến trễ, cũng không ai được vắng mặt! Tôi sẽ không chấp nhận bất cứ ai viện cớ xin nghỉ, kể cả bệnh! Nhất là cô, Toàn Thiến Thiến!”
Toàn Thiến Thiến nghe vậy, hai mắt đỏ hoe. Cô liếc sang Vệ Hạo, thấy anh đang lộ rõ vẻ khinh thường thì càng cảm thấy xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống.
Vệ Hạo chẳng buồn để mắt tới dáng vẻ vừa phẫn nộ vừa nhục nhã muốn phát khóc của Toàn Thiến Thiến. Sau khi Vệ Thục Trân tuyên bố giải tán, anh liền quay sang hỏi Văn Thanh:
“Còn chuyện gì nữa không? Ông nội bảo tôi đưa cô về nhà. Con gái đi một mình ban đêm không an toàn. Cô Vệ Thục Trân còn bận việc, không đi cùng cô được.”
Vệ Thục Trân phất tay, ra hiệu không có chuyện gì quan trọng. Văn Thanh cũng lắc đầu, nhẹ giọng đáp:
“Không sao cả, vốn dĩ là có thể về rồi. Ai mà ngờ bộ đồ diễn của tôi lại bị ném mất! Quần áo thì có thù oán gì với cô ta chứ, cũng không đâm mù mắt cô ta, vậy mà cũng nỡ lòng đem ném vào bãi rác?”
Vệ Hạo khẽ hừ một tiếng đầy khinh thường, giọng nói mang theo vẻ mỉa mai truyền đến tai Toàn Thiến Thiến, khiến cô ta chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó dưới đất để chui xuống cho đỡ xấu hổ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT