Văn Thanh cảm thấy đầu mình bắt đầu đau nhức. May thay, Vệ Hạo lần này mang đến một tin tức tốt lành. Nhờ màn biểu diễn xuất sắc vừa rồi và thân thế không có gì đáng ngờ, quân khu quyết định khen thưởng cô, còn dự định sắp xếp cho cô một công việc.
Họ muốn phá lệ điều cô vào bệnh viện quân khu làm y tá. Tuy nhiên, khi giáo sư Thích nghe nói như vậy, ông liền cau mày tỏ vẻ không hài lòng. Ông cho rằng với năng lực và điều kiện của Văn Thanh, cô hoàn toàn có thể trở thành một bác sĩ xuất sắc.
Khổ nỗi, Văn Thanh chẳng hề muốn làm y tá, mà cũng chẳng có hứng thú gì với nghề bác sĩ. Cô rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Nếu gia nhập đoàn văn công, cô sẽ phải chịu đựng mệt nhọc và bị trả thù.
Còn nếu vào bệnh viện quân khu, cô sẽ phải bắt đầu từ vị trí y tá, mà ai cũng biết công việc ấy vừa vất vả vừa đòi hỏi sức khỏe. Mà nói thật, Văn Thanh chỉ muốn sống kiểu cá mặn nằm im hưởng thụ, chứ chẳng muốn dính vào mấy chuyện cực nhọc đó, nhất là khi sức khỏe của cô cũng không được tốt cho lắm.
Lần này nằm viện, cô mới lần đầu tiên trong đời được thực sự nghỉ ngơi. Ai dè nửa tháng sau lại đến thêm một đợt nữa, khiến cô luống cuống tay chân, không kịp trở mình. May mà lúc ấy không có ai bên cạnh, nếu không thì mất mặt chết mất.
Giáo sư Thích chẩn đoán cô bị thiếu khí huyết, tử * lạnh, dinh dưỡng kém, dạ dày cũng hấp thu không tốt, tất cả những thứ ấy đều cần được bồi bổ từ từ, không thể vội vàng.
Văn Thanh không muốn vì công việc đảo lộn ngày đêm mà phá hỏng thân thể vừa mới điều dưỡng tạm ổn. Vệ Hạo cũng đồng tình, nói chuyện này có thể bàn lại sau, dù gì vẫn còn thời gian.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play