Nhưng ông Hứa Trường Xuân nghĩ bụng: Văn Thanh chắc cũng không cần nhiều lương thực đến thế, đổi toàn bộ sang tiền mặt thì đỡ hơn. Có điều đại đội lại chẳng có đủ tiền mặt để đổi hết. Nghĩ thôi cũng thấy đau đầu.
Vệ Hạo sau khi Văn Thanh huấn luyện xong thì rời đi, không ở lại đây nữa. Anh để Trần Cường ở lại chăm sóc ba người già trong nhà. Không lâu sau khi Văn Thanh trở về, Vệ Hạo có một ngày cùng Tất Thắng Lợi lái xe tải trở lại.
Chờ chiếc xe chạy vào sân nhà, Văn Thanh mới phát hiện không chỉ có xe tải, mà phía sau còn theo thêm một chiếc xe jeep quân dụng. Cô đứng nhìn không chớp mắt.
Người bước xuống từ xe, huân chương đeo đầy trước ngực, ánh sáng lấp lánh đến mức khiến cô không nhìn rõ nổi mặt. Nhưng nhìn bộ dạng thì cũng đoán được đây chắc chắn là một nhân vật cấp cao. Đi theo sau ông ta còn có một thanh niên, trông có vài phần giống Vệ Hạo. Tuy gọi là thanh niên, nhưng cỡ chừng cũng đã hai mươi tuổi. So với sự điềm đạm của Vệ Hạo, cậu ta trông có phần sôi nổi, trẻ trung hơn một chút.
Vị trung niên kia vừa bước xuống liền nhào tới ôm chặt lấy ông Vệ Hồng Kỳ. Giọng nói tràn đầy kích động, ông ấy nói:
“Ba! Con mừng muốn khóc khi thấy ba khỏe mạnh như vậy! Hôm trước nghe ba bệnh nặng, con đã định xin về, nhưng ba cũng biết tình hình ở đơn vị, con chẳng thể tùy tiện rời khỏi vị trí. Con vốn định cho cháu ngoại ba về thăm, nhưng đúng lúc nó phải đi thực hiện nhiệm vụ, chẳng ở trong doanh trại, lại cũng không tiện liên lạc.
Con ruột nóng như lửa đốt mà đành bó tay chịu trận. Đến khi nghe tin ba không sao, còn chuyển về vùng này sống, con mới yên tâm phần nào. Ba ơi, đúng là tai qua nạn khỏi, chắc chắn sẽ có phúc về sau! Hay là ba về doanh trại ở với con luôn đi? Cái vùng rừng núi heo hút này không hợp để ba dưỡng già đâu!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT