Văn Thanh để lại đống bài viết cho Vệ Thục Trân xử lý. Dù sao bà cũng là cô của Vệ Hạo, lại là người từng trải, cũng không đến nỗi sẽ trơ trẽn chiếm đoạt công lao của người khác. Huống hồ, bà còn là lãnh đạo của đoàn văn công, để bà ra mặt sắp xếp mọi chuyện rõ ràng là hợp tình hợp lý nhất.
Vệ Hạo thì lo xong việc riêng, liền dẫn theo Trần Cường cùng Tất Thắng xin phép nghỉ để hộ tống ba ông bà lão Văn Thanh trở về tỉnh Nam.
Hứa Trường Xuân thấy kỳ thi sát hạch cho bác sĩ và y tá sắp đến nơi rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng Văn Thanh đâu, trong lòng ông đã bắt đầu tính toán xem nên nghĩ cách gì khác. Ai ngờ, Văn Thanh rốt cuộc cũng quay về!
Cô đâu ngờ rằng mình vừa mới đặt chân trở lại thôn, còn chưa kịp ngủ một giấc cho tử tế thì đã bị kéo ngay đi tham gia lớp huấn luyện bác sĩ do Sở Y tế huyện tổ chức. Đúng là vừa về tới đã bị vắt kiệt sức.
Giáo sư Thích thì sốt ruột thúc giục: “Đi đi, mau đi thi lấy cái văn bằng bác sĩ cho chắc!” Dù cái bằng ấy cũng chẳng có trọng lượng gì ghê gớm, nhưng ít ra cũng là điều kiện để hành nghề chữa bệnh.
Ý của thầy là: cứ từng bước mà tiến, đầu tiên lấy bằng đã rồi tính tiếp. Chờ khi có cơ hội, thầy sẽ tìm cách đưa cô đến bệnh viện tuyến thành phố hoặc tuyến tỉnh để huấn luyện tiếp. Cứ thế mà tiến dần lên, đến lúc đủ điều kiện sẽ thi lấy chứng chỉ hành nghề bác sĩ chính quy. Sau đó, ông và ông Vệ Hồng Kỳ sẽ lo liệu, xoay sở để đưa cô vào bệnh viện của quân khu.
Bắt đầu làm bác sĩ thực tập cũng tốt mà! Dù gì thì cũng phải có bước khởi đầu chứ?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play