Vốn dĩ cô đã tính bỏ cuộc, định bụng quay về cho xong. Chủ yếu cũng bởi vì người đến xem biểu diễn quá đông, mà buổi diễn lại tổ chức ngoài trời.
Cũng may ông trời nể tình, không rơi lấy một hạt tuyết nào.
Văn Thanh ôm chặt túi chườm nóng trong lòng, quấn mình như cái bánh chưng mà vẫn thấy lạnh thấu xương.
Đúng lúc đó, có người giới thiệu một bài hát khiến Văn Thanh lập tức chú ý. Giai điệu thì lạ hoắc, nhưng lời bài hát lại khiến cô có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Sau khi chờ thêm một tiết mục, lại nghe tiếp một bài khác, cảm giác ấy càng rõ hơn. Ban đầu Văn Thanh còn ngờ ngợ nghĩ rằng có khi gặp được đồng hương, nhưng càng nghe càng thấy không ổn.
Đồng hương nào lại đi sửa bài hát quen thuộc đến mức biến dạng thế này chứ? Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn một khả năng — chính là những bài hát cô từng gửi ca từ đã bị người khác lấy dùng. Giai điệu thì chẳng còn nguyên bản, lời ca và nhịp điệu nghe cũng cứ lạc điệu thế nào ấy, nghe vào tai mà bức bối không chịu nổi.
Vệ Hạo nhanh chóng nhận ra sự khác thường của Văn Thanh. Ban đầu là nét mặt mơ hồ, sau đó thành ra nghi hoặc, rồi ngập ngừng do dự.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT