Nghĩ lại, Văn Thanh đúng là vận cứt chó điển hình, bằng không thì làm sao từ một cô y tá nhỏ bé ở nông thôn lại thuận lợi vào được chỗ này, còn quen biết cả cha con nhà họ Vệ?
Người ngoài cũng chẳng ai nghĩ Vệ Hạo sẽ có quan hệ gì đặc biệt với Văn Thanh, dù sao từ tuổi tác, ngoại hình đến hoàn cảnh gia đình, hai người cách biệt nhau khá xa.
Văn Thanh biết hết những lời đồn đãi bên ngoài, nhưng cô chẳng hề để bụng. Dù sao cô cũng chỉ là kẻ qua đường, không định ở lại nơi này lâu dài.
Bữa cơm trưa hôm ấy đối với cô chẳng có mấy hương vị, không phải vì đồ ăn ở nhà ăn lớn dở, mà vì Vệ Hạo vừa ngồi xuống đã có người tới mời rượu không dứt.
Văn Thanh cũng phải theo Vệ Hạo đứng lên đáp lễ liên tục, bàn ăn của bọn họ ai nấy đều nhận đãi ngộ như nhau.
Văn Thanh không quen biết ai, chỉ thấy người ta hết người này tới người khác cụng ly, chẳng thèm dùng đũa công gắp thức ăn chung, cứ thế uống tới uống lui, khiến cô cũng chẳng thiết tha gì chuyện ăn uống.
Ăn uống xong, Văn Thanh quay trở lại phòng bếp, tự tay nấu một nồi mì sợi, Vệ Hạo cũng lập tức kêu lên bảo cô làm thêm một bát cho mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT