Không dám dừng lại quá lâu, bốn người lại một lần nữa vội vàng rời khỏi thị trấn nhỏ. Suốt chặng đường đều là những đoạn đường đất phủ đầy bụi than, chỉ miễn cưỡng nhận ra được lối đi.
Vệ Hạo ngồi ghế lái, cẩn thận điều khiển xe trên con đường gập ghềnh. Văn Thanh ngồi bên ghế phụ, thắt dây an toàn chặt chẽ để giữ cho cơ thể không bị xô lệch. Trong tiếng động cơ rung rì rì và những cú xóc liên tục, cô mơ màng thiếp đi lúc nào không hay.
Ở hàng ghế sau, Chu Kỳ cũng đã gật gù ngủ gật, đầu dựa vào lưng ghế, người lắc lư theo nhịp xe. Trần Cường vẫn còn tỉnh táo, thi thoảng ngoái đầu kiểm tra phía sau để chắc chắn không có người đuổi theo.
Vệ Hạo nói, ở vùng này người thì nhiều nhưng xe thì hiếm, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể phát hiện có ai bám theo hay không. Nghe vậy, Trần Cường cũng yên tâm phần nào, tranh thủ chợp mắt một chút. Hai người họ thay nhau lái xe, cả đoạn đường gần như không thể dừng lại nghỉ ngơi.
Khi họ đến được nơi chuyển hàng thì mặt trời đã lên tới đỉnh đầu. Buổi chiều, cả nhóm thay được xe tại đội vũ trang trong thị trấn, rồi tiếp tục lên đường.
Đoạn đường phía sau không còn gấp gáp như trước, nhưng ai cũng đã thấm mệt. Văn Thanh và Chu Kỳ đều kiệt sức, Trần Cường và Vệ Hạo cũng không khá hơn là bao. Nửa đêm, Trần Cường tỉnh dậy, thay phiên cho Vệ Hạo lái tiếp, xe cũng không dừng lại mà cứ thế chạy đi trong bóng đêm.
Nếu không phải vì bụng dạ khó chịu, có lẽ Chu Kỳ cũng ngại chẳng dám mở miệng xin dừng xe. Trần Cường đi theo ông ấy, tìm một phiến đá lớn nhô ra để giải quyết nhu cầu cá nhân. Lúc này, Văn Thanh mới có thể duỗi người, thoát khỏi trạng thái co ro cuộn mình suốt cả quãng đường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play