Nghe tin có chuyện tốt như vậy, Hứa Trường Xuân liền dẫn theo vài thanh niên trai tráng đi theo Trần Cường lên núi. Nhân cơ hội đó, Vệ Hạo quay trở về phòng Văn Thanh, chỉ vào ba chiếc sọt nói:
“Bên trong toàn là gà rừng, thỏ, thêm một con hươu nhỏ và một con dê núi. Cô cứ ướp muối hay làm gì cũng được, tuỳ cô sắp xếp. Bọn tôi còn phải ở đây thêm hai, ba ngày nữa, cứ nấu mấy món này mà ăn thôi! Sau lần này, chúng tôi sẽ không lên núi nữa đâu. Đánh được nhiều thú quá, dân trong thôn bắt đầu tỏ ra ganh tị rồi.”
Văn Thanh vô cùng ngạc nhiên, không ngờ Vệ Hạo lại có thể để ý đến những chi tiết nhỏ như thế.
Nhưng nghĩ lại, cô thấy cũng đúng, nếu bọn họ không có khả năng quan sát tinh tế như vậy, thì chắc chắn đã không thể giữ vững được vị trí như hiện tại.
Vì thế, cô không nói thêm gì, chỉ gật đầu đồng ý. Mở ba chiếc sọt ra, cô lập tức sững người – bên trong thật sự có rất nhiều đồ!
Nhóm người Vệ Hạo còn giúp cô xử lý sạch sẽ, thậm chí cả nội tạng cũng đã loại bỏ sẵn. Văn Thanh không mấy kiên nhẫn với việc xử lý nội tạng nên chỉ giữ lại phần tim của con hươu và con dê núi để mang cho Chu Kỳ nấu canh.
Văn Thanh dùng sọt tre đựng toàn bộ số nội tạng kia, cô không có ý định giữ lại để ăn. Nhưng người trong thôn thì không hề chê, cô phủ một lớp cỏ khô bên ngoài số nội tạng đó, rồi đặt lên trên một con thỏ hoang và một con gà rừng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play