Ví dụ như các loại thuốc do bệnh viện huyện phát về, chỉ cần được ghi sổ đúng cách thì khi dùng xong, việc quyết toán cũng có thể do một người hoàn tất. Nói cách khác, Văn Thanh không cần phải ký tên gì cả, chỉ cần Tào Lộ là đã có thể tự ý sử dụng những loại thuốc đó.
Tất nhiên, nếu muốn nhập hoặc điều chuyển thuốc men với số lượng lớn thì vẫn cần có giấy tờ và chữ ký xác nhận của cán bộ thôn. Vì vậy, Tào Lộ đã chủ động đề nghị hợp tác với Hứa Trường Xuân.
Văn Thanh từ lâu đã biết bọn họ bắt đầu liên thủ. Thuốc Tây và những viên thuốc thông thường mà Tào Lộ tự chế biến đều âm thầm tuồn ra chợ đen.
Tào Lộ cũng bắt đầu tiêu xài rộng rãi. Nhiều lần Văn Thanh đến trạm y tế làm việc, đều thấy trên xà nhà trong bếp nhà Tào Lộ treo đầy thịt. Tào Lộ vốn không phải kiểu người khư khư giữ của một mình, thường xuyên chia sẻ với người mà cô ta quý mến, mà người đó dĩ nhiên là Tần Thư Hiên.
Mỗi lần đến, Tần Thư Hiên đều xắn tay giúp Tào Lộ gánh nước, chẻ củi, hành xử không hề khách sáo, giống như thể hai người đã thân thiết từ lâu.
Có lần, khi Văn Thanh dậy sớm để nấu thuốc, vừa tới nơi thì bắt gặp cảnh Tào Lộ và Tần Thư Hiên đang cùng ăn sáng. Cái cách họ ngồi cạnh nhau, trò chuyện tự nhiên, khiến cô không khỏi có cảm giác như đang nhìn thấy một cặp vợ chồng đã sống với nhau nhiều năm.
Văn Thanh thở dài cảm thán, “Ôi chao! Nam chủ và nữ chủ quả là trời sinh một cặp, có ai chen vào cũng vô ích.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play