Trần Tử Khinh cảm thấy như có hàng đàn côn trùng ùa đến bên tai, vo ve ồn ào, anh chỉ vừa đủ nghe thấy giọng mình biến điệu: "Anh nói gì?"

"Lười nói chuyện vô nghĩa với cậu." Tông Hoài Đường định đóng cửa sổ, Trần Tử Khinh nhanh tay chặn khung cửa: "Anh đang đùa tôi đúng không?"

Tông Hoài Đường vốn định gạt tay anh ra rồi đóng sầm cửa, nhưng khi ngẩng lên thấy người bên ngoài mở to đôi mắt, trông như sắp gục ngã vì sốc, hắn bỗng nảy sinh ý định trêu chọc: "Ừ, tôi đùa đấy. Tôi rảnh lắm, sở thích biến thái lắm, đêm khuya khoắt còn đi lừa một thằng đàn ông chơi."

Trần Tử Khinh hít sâu. Tông Hoài Đường không lừa anh, anh biết điều đó. Ngay giây phút nghe thấy, anh đã vô thức xác nhận sự thật.

Bây giờ chỉ là không dám tin thôi.

Anh chưa bao giờ nghĩ tới nguyên chủ.

Mục tiêu lại chính là nguyên chủ.

Nói cách khác, suy luận của anh là đúng, mọi thứ đã diễn ra theo lẽ thường. Giáp Ất là người ở tầng hai tòa nhà số chín, "hành lang của chúng tôi" chính xác là tầng đó.

Trần Tử Khinh như nhìn thấy ánh sáng thành công, sắp được rời khỏi thế giới này rồi. Anh vui sướng nhoẻn miệng cười, cười đến nửa chừng bỗng đơ người.

Khoan đã, trước đây là do nguyên chủ làm, vậy tối nay thì sao?

Nguyên chủ đã chết rồi mà.

Hơn nữa trước khi chết còn bị dọa đến mức không chịu nổi, đêm đã chết đó có người vào phòng.

Trần Tử Khinh thở gấp, có vẻ nhiệm vụ này cần nộp hai đáp án. Anh nhanh chóng sắp xếp ngôn ngữ đối đáp với người bên cửa sổ: "Kỹ thuật viên Tông, xin lỗi, tôi chỉ quá bất ngờ thôi. Anh không biết thực ra tôi..."

Dừng lại, giọng yếu ớt pha chút ngậm ngùi: "Từ khi bị ngã vỡ đầu tỉnh dậy, tôi bị mất một số ký ức, có chuyện tôi không nhớ nữa."

Như vậy là có thể giải thích tại sao rõ ràng là việc mình làm lại còn đi hỏi người khác.

Trần Tử Khinh nói xong không nhận được phản hồi, anh phát hiện ánh mắt đối phương dường như đang dừng lại ở miệng mình, vô thức mím môi lại, có chút khô, thè lưỡi liếm một cái.

"Chuyện này tôi chưa nói với ai khác, ngay cả bệnh viện cũng không biết, tôi chỉ nói với mình anh thôi, anh có thể giữ bí mật giúp tôi không? Tôi sợ lộ ra ngoài, nhà máy sẽ cử lãnh đạo đưa tôi đến bệnh viện nơi khác để chụp chiếu kiểm tra đầu, vậy phân xưởng phải làm sao, tôi không phải người vị tha, tôi không đạt đến mức cao thượng rực rỡ đó, tôi chỉ muốn mọi người mỗi tháng dưới sự dẫn dắt của tôi có thể nhận thêm chút tiền thưởng để gia đình có cuộc sống tốt hơn... Kỹ thuật viên Tông, anh có nghe tôi nói không, kỹ thuật viên Tông?"

Tông Hoài Đường cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt: "Không nhớ rõ?"

"Không nhớ nữa." Trần Tử Khinh hạ giọng, "Tôi không có chút ấn tượng nào cả." Anh xoa xoa lớp băng trên đầu, "Chắc là mất trí nhớ tạm thời thôi, tôi đã thấy trong sách rồi, có hồi phục được hay không phải xem vận may."

Tông Hoài Đường nhướng mày, không biết là tin lời anh hay không.

"Kỹ thuật viên Tông, anh biết tại sao tôi lại kéo đứt dây điện không?" Trần Tử Khinh tự nói, "Chắc phải có lý do chứ, tôi không thể vô cớ đi kéo dây điện được."

Tông Hoài Đường thong thả nhìn anh.

Trần Tử Khinh chớp mắt: "Muốn tôi cầu xin anh lần nữa sao?"

Tông Hoài Đường khó hiểu: "Hướng Ninh, cậu bị điên rồi à?"

Trần Tử Khinh cọ cọ vân gỗ trên khung cửa sổ, lén liếc nhìn hắn một cái rồi cúi đầu, vừa đáng thương vừa ngoan cố biểu đạt khát khao có được câu trả lời.

Tông Hoài Đường: "..." Sao còn diễn sâu vậy.

Hắn không nhịn được quay người nằm lên giường: "Để dọa người ta."

Thế giới chìm vào tĩnh lặng.

Tông Hoài Đường tưởng mình đã đuổi được người đi, vừa ngồi lên định kéo tấm chăn bị đè dưới người thì bên cạnh đã vang lên một tiếng "rầm".

Trần Tử Khinh trèo tường vào, anh hoảng loạn lao đến bên giường, vội mở miệng trước khi Tông Hoài Đường kịp nổi giận đuổi đi: "Tôi kéo dây điện để dọa người?"

Tông Hoài Đường lạnh mặt: "Nhấc chân khỏi giày của tôi!"

"Xin lỗi xin lỗi." Trần Tử Khinh lập tức nghe theo, bước sang một bên, "Kỹ thuật viên Tông, tôi định dọa ai vậy?"

Tông Hoài Đường chống tay lên thành giường, phủi bụi trên giày, xếp hai chiếc ngay ngắn rồi ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào người đang đứng rất ngoan ngoãn, đột ngột hỏi: "Thầy Hướng, bây giờ mấy giờ rồi?"

Trần Tử Khinh ngơ ngác: "Tôi không đeo đồng hồ, bây giờ chắc khoảng hơn hai giờ sáng."

Tông Hoài Đường giọng dịu dàng: "Còn sớm lắm nhỉ, thầy Hướng?"

Trần Tử Khinh cười gượng: "Kỹ thuật viên Tông ngủ đi, tôi đi ngay đây." Anh ra về theo đúng cách mình vào, cẩn thận đóng cửa sổ cho Tông Hoài Đường, không quên ném lại một câu: "Tôi rất xấu hổ vì đã vào ký túc xá của anh mà không xin phép trước, tôi sẽ viết thêm một bức thư xin lỗi, cùng với bức thư hứa hôm qua gửi đến tay anh. Chúc ngủ ngon."

Tông Hoài Đường khinh bỉ cười nhạt, tùy tiện chúc ngủ ngon người ta, bị bệnh gì thế không biết.

.

Trần Tử Khinh về phòng không ngủ, sáng hôm sau thức dậy với quầng thâm dưới mắt, lảo đảo ngồi xổm trên nền xi măng đánh răng, nhổ nước súc miệng lên bọt kem, dùng tay vốc nước rửa qua mặt rồi ra khỏi nhà.

Hôm nay Trần Tử Khinh không hấp tấp kiểm tra khóa cửa như hôm qua, anh trực tiếp gọi người phòng bên cạnh giúp khóa cửa rồi rời đi trong ánh mắt ngơ ngác của đối phương, lúc xuống cầu thang anh suýt trượt chân, may có một công nhân kịp thời kéo lại nếu không đã ngã chổng vó.

"Cảm ơn đồng chí nhé."

Trần Tử Khinh cảm ơn xong liền đi, khi sắp xuống đến tầng một bỗng ngoảnh lại nhìn, cầu thang trống vắng không một bóng người.

Người vừa kéo anh đâu rồi?

Chắc lên tầng trên rồi.

Trần Tử Khinh mặt mệt mỏi đi đến phòng 107.

Trong phòng, Thang Tiểu Quang đứng trước giá rửa mặt chải chuốt thoa kem dưỡng, nghe tiếng gõ cửa liền lẩm bẩm: "Ai đấy?"

Trần Tử Khinh đứng ngoài gọi: "Đồng chí Thang, là tôi."

"Sớm thế." Thang Tiểu Quang lầm bầm rồi tiếp tục soi gương thoa mặt. Sau tấm rèm vang lên tiếng Tông Hoài Đường: "Tìm tôi."

"Không phải chứ?" Thang Tiểu Quang ra mở cửa, "Em thấy là tìm em thì có."

Cậu ta xoa hai tay, cười tủm tỉm: "Thầy Hướng, anh tìm tôi, có phải hôm nay định dẫn tôi làm quy trình sản xuất phân xưởng không?"

Trần Tử Khinh ngượng ngùng nói: "Quy trình sản xuất đồng chí nhờ người khác hướng dẫn nhé, tôi còn việc khác phải làm, tôi tìm kỹ thuật viên Tông."

Thang Tiểu Quang còn chưa kịp hiểu, sau lưng đã vang lên tiếng bước chân cùng hai từ: "Tránh ra."

Bàn tay cậu đang nắm cửa bị gạt sang một bên.

Tông Hoài Đường bước ra khỏi phòng, đứng trước cửa, tay cầm thắt lưng, râu chưa cạo, phảng phất vẻ bất cần đầy phóng khoáng: "Đã bảo tìm tôi, chen vào làm gì."

Mặt Thang Tiểu Quang đỏ bừng, quay vào phòng mặc áo khoác rồi ôm hộp cơm đi lấy cháo.

Trần Tử Khinh đưa mắt nhìn theo Thang Tiểu Quang hòa vào dòng người đi ăn sáng, anh ngước nhìn ánh bình minh nhạt nhòa trên trời rồi nói với Tông Hoài Đường: "Kỹ thuật viên Tông, hôm nay tôi sẽ đọc tác phẩm văn học của Quách Mạt Nhược, cá nhân tôi rất thích cách ông ấy thể hiện... Hắt xì..."

"Hắt xì— Hắt xì—"

Trần Tử Khinh liên tục hắt xì ba cái, đầu óc quay cuồng, anh kéo ống tay áo đã xắn xuống, thu tay vào trong: "Sao cảm giác trời sắp lạnh nhỉ, kỹ thuật viên Tông có thấy vậy không?"

"Trời lạnh, chân trái của anh chắc sẽ khó chịu, hôm qua tôi đã nhờ đồng chí Thang đưa cho anh rượu thuốc, anh nhất định phải nhớ xoa nhé, mỗi ngày ba lần, xoa từ từ cho nóng lên là được."

Tông Hoài Đường làm ngơ, hắn cúi đầu thắt lưng, phát hiện có ánh mắt đang đảo quanh rồi dán chặt vào liền bực bội: "Tôi thắt lưng mà cậu cũng nhìn chằm chằm?"

Trần Tử Khinh kêu oan: "Đâu có, tôi đang suy nghĩ thôi."

Tông Hoài Đường liếc nhìn anh từ trên xuống dưới, từ sợi tóc dựng ngược đến đôi giày vải vàng dính bọt kem đánh răng: "Để tìm ra người cậu định dọa là ai, cậu đã thức cả đêm lập kế hoạch A kế hoạch B gì đó à?"

Trần Tử Khinh lắc đầu: "Không có kế hoạch gì cả, tôi luôn nghĩ chân thành mới là yếu tố then chốt."

Tông Hoài Đường như đang nghe chuyện cười: "Đừng làm người ta cười rụng răng, hai chữ 'chân thành' cậu biết viết bao nhiêu nét không?"

Trần Tử Khinh lập tức giơ tay viết chữ trên không: "18 nét."

Vẻ mặt ngây thơ hiện rõ "thế nào, tôi đếm đúng không?".

Tông Hoài Đường vô cớ sững người một lúc, hắn vò mái tóc dày rồi nhíu mày, chắc là chưa tỉnh ngủ, hay là ngủ thêm một giấc nữa vậy.

.

Trần Tử Khinh bỏ cả việc tái khám, hai ngày tiếp theo đều dồn hết tâm sức vào Tông Hoài Đường, chỉ một kiểu bám như hình với bóng.

Tông Hoài Đường tan làm đi chung với nữ công nhân, quẹo qua góc liền trông thấy cái đầu thò ra từ sau tảng đá, suýt nữa thì hồn xiêu phách tán.

Hắn chẳng còn hứng thú gì nữa, từ biệt nữ công nhân rồi quay đầu đi tìm kẻ bám đuôi, chữ "cút" đã chạy một mạch trong miệng hắn tựa như chạy marathon, sắp sửa về đích.

Kẻ bám đuôi đưa hắn một túi bánh quai chèo.

Tông Hoài Đường vừa ăn bánh, vừa nuốt luôn chữ "cút".

Trần Tử Khinh thấy tình thế khá thuận lợi, liền khẽ nói: "Tôi muốn làm rõ ai là người bị hại, để tìm gặp nói rõ đầu đuôi, kẻo người ta ám ảnh ảnh hưởng công việc. Anh nói cho tôi biết đi, tôi sẽ không đeo bám anh nữa."

Rồi lại nói thêm: "Không những không đeo bám, tôi còn báo đáp anh."

"Ồ?" Tông Hoài Đường rút một cái bánh từ túi ra, "Thế cậu định báo đáp tôi thế nào?"

Hắn cắn miếng bánh, chậm rãi nói: "Một là cậu không thể lấy thân báo đáp, hai là không thể giúp tôi thăng quan phát tài, vậy tôi hỏi cậu lấy gì báo đáp?"

Trần Tử Khinh ấp úng.

Tông Hoài Đường liếc nhìn, lúc không ba hoa khoác lác trông cũng đỡ chướng mắt hơn chút. Hắn ngồi lên tảng đá, thản nhiên nói: "Người cậu dọa là Chung Minh."

Âm tiết cuối cùng còn chưa kịp dứt, người trước mặt đã biến mất, một tiếng chào cũng không có.

Dùng xong là vứt.

Tông Hoài Đường bóp nát cả túi bánh, trong lòng nghĩ, không có lần sau.

.

Chung Minh đang rửa xe đạp bên bờ kênh, xung quanh có không ít công nhân cũng đang rửa. Chiếc thuyền chở hàng lớn lững lờ trôi theo làn nước, đàn vịt trời đùa giỡn giữa những cây cỏ lau mập mạp.

Ánh hoàng hôn phản chiếu trên mặt nước.

Chung Minh quay bàn đạp trong nước, tia nước bắn tung tóe lên mặt lên đầu. Gã tùy ý quệt nước trên mặt, bỗng nghe tiếng gọi: "Thầy Chung, thầy Hướng tới kìa, hình như là tìm anh đấy."

Chưa kịp đưa chiếc xe lên khỏi mặt nước, Chung Minh đã thấy người kia chạy đến gọi mình, ấp úng nói: "Chung Minh, tôi vừa nhớ ra mình đã làm chuyện xấu với anh. Tôi thật ngu muội, đầu óc mụ mị, bị ma ám nên lầm đường lạc lối."

Nghe đến đây, sắc mặt Chung Minh biến đổi.

Trần Tử Khinh điều chỉnh hơi thở. Khi Tông Hoài Đường hé mở sự thật, mục tiêu nhiệm vụ đã hiện ra, chính là Hướng Ninh và Chung Minh. Vốn định nộp kết quả ngay, nhưng khi hệ thống hỏi xác nhận, lòng anh bỗng thót lại, nghĩ lại thấy cần thận trọng kiểm tra cho chắc.

Thế là anh tìm đến đây.

"Tôi nhớ mình đã kéo dây điện dọa anh, nhưng không nhớ rõ quá trình và lý do." Trần Tử Khinh dùng mũi giày đá nhẹ lớp cỏ, vẻ mặt xấu hổ không biết giấu vào đâu.

"Cậu đợi lúc tôi đi vệ sinh rồi lén kéo dây điện." Chung Minh nói rành rọt từng lời: "Còn lý do thì... là vị trí phó giám đốc phân xưởng."

Vừa dứt lời, trong đầu Trần Tử Khinh lập tức hiện lên mảnh ký ức đó, lấp đầy khoảng trống.

Thơ ca nguyên chủ đọc chắc không dạy mấy thứ này nhỉ? Không biết học ở đâu mà lại ngây thơ nghĩ rằng kéo dây điện có thể dọa người ta bỏ nhà máy. Điều này hoàn toàn không phù hợp với trình độ và trí khôn của nhân vật.

Phải biết rằng trong thời kỳ này, thân phận công nhân vẫn là miếng mồi ngon, không ai dễ dàng từ bỏ bát cơm này.

Trần Tử Khinh quay đầu mỉm cười với những công nhân đang tò mò nhìn về phía mình, rồi ngoảnh lại nói với Chung Minh: "Tôi lén lút làm mà, sao anh biết là tôi?"

Chung Minh cạy cạy bùn đất dưới móng tay: "Tôi có tai có mắt."

Trần Tử Khinh thầm nghĩ, mình cũng có tai có mắt đấy chứ, vậy mà lần mất điện trước sao chẳng bắt được tí manh mối nào.

"Vậy anh trả thù tôi?" Trần Tử Khinh hỏi thẳng.

Chung Minh nhấc chiếc xe đạp lên khỏi mặt nước: "Tôi không so đo với cậu."

"Ý anh là, anh không bận tâm chuyện đó?" Trần Tử Khinh nói, "Thế còn ai biết chuyện tôi dọa anh nữa?"

Chung Minh đột nhiên im lặng.

Trần Tử Khinh ngửi thấy mùi bất ổn, gặng hỏi từng bước: "Tôi có quyền được biết."

Yên xe ướt nhẹp, Chung Minh không thèm lau, chân to khỏe đạp một cái đã lên xe, bỏ đi giữa lúc Trần Tử Khinh đang cản lại.

Tối đó, Trần Tử Khinh đến ký túc xá tìm Chung Minh, nhưng bạn cùng phòng bảo rằng thầy Trương đã mời Chung Minh đi ăn ở nhà hàng lớn, còn có phân xưởng một và các cán bộ cấp trung ở cơ sở khác của nhà máy.

Bữa tiệc này không mời Trần Tử Khinh, anh không hề hay biết. Có lẽ thầy Trương nghĩ anh là người bị thương, không tiện tham gia.

Trần Tử Khinh ra cổng chính khu sinh hoạt, vừa đợi Chung Minh vừa trò chuyện với đồng chí bảo vệ.

Hơn chín giờ tối, đoàn người tách thành từng nhóm nhỏ thong thả tiến về phía cổng. Họ không đi xe mà dạo bộ, tiếng nói chuyện xì xầm trong gió.

Trần Tử Khinh vẫy tay: "Thầy Chung, muộn thế này mới về à?"

Có lẽ Chung Minh nhận ra sự kiên trì của anh, hoặc cũng có thể không muốn tiếp tục vướng bận, liền quay ra gọi to: "Tôn Nhị!"

Tôn Thành Chí đang ở cuối đoàn huyên thuyên với người khác. Dù sống ở nhà nhưng thỉnh thoảng không muốn về, gã lại tìm chỗ trong khu nhà công nhân ngủ nhờ, thường là ở chỗ Chung Minh, người anh thân thiết. Tối nay ăn xong liền theo đoàn về nhà máy luôn.

"Gì đấy?" Tôn Thành Chí đang bô bô cười nói, tranh thủ đáp lời.

Chung Minh nói: "Cậu qua đây một chút."

"Đợi tí!" Tôn Thành Chí dậm chân trên lề đường, đang hăng say kể chuyện, "Xong ngay đây!"

Chung Minh quay sang nói với người chỉ cao tới cằm mình: "Đợi Tôn Nhị nói xong đã."

Trong lúc chờ đợi, Trần Tử Khinh đã nghĩ đến nhiều giả thuyết, và một trong số đó không lâu sau đã được Tôn Thành Chí xác nhận.

Tôn Thành Chí nhún nhảy đùa giỡn: "Anh tôi độ lượng không chấp, nhưng tôi thì không được."

Trần Tử Khinh thở phào nhẹ nhõm, may mà chưa nộp đáp án. Anh xoa xoa cổ đẫm mồ hôi lạnh: "Cậu dùng cách tương tự dọa tôi là đáng đời, nhưng sao có thể dọa tôi trên núi? Làm tôi ngã, nếu không vì cậu, tôi đã không bị vỡ đầu."

Tôn Thành Chí trợn mắt kinh ngạc: "Tôi chỉ định tối cậu xuất viện sẽ trốn trong tủ quần áo, nửa đêm nhảy ra giả ma dọa cậu thôi! Chưa kịp làm thì anh tôi đã ném cục giấy gói đá vào cửa kêu tôi đi. Tôi đi vội, vô tình chạm vào dây điện nên mới dọa nhầm cậu. Còn gì nữa? Đừng có vu oan cho tôi!"

Đầu óc Trần Tử Khinh trống rỗng.

Lúc này, một bóng người cao gầy xen vào giữa ba người. Tông Hoài Đường đường hoàng đứng cạnh Trần Tử Khinh nghe lỏm, tay cầm hộp diêm đã mở, đếm chơi.

Chung Minh liếc nhìn Tông Hoài Đường: "Kỹ thuật viên Tông, anh không về ký túc xá?"

"Tôi đợi thầy Hướng." Tông Hoài Đường cười khẽ.

Chung Minh im lặng.

Trần Tử Khinh thậm chí không để ý đến cuộc trao đổi của họ, ánh mắt dán chặt vào Tôn Thành Chí: "Tôn Nhị, cậu không dùng cách tương tự trả đũa, không kéo đứt dây điện sau lưng tôi?"

Tôn Thành Chí cố ý nhổ nước bọt về phía chân anh: "Ai ngu ngốc giống anh thế!"

Trần Tử Khinh há hốc miệng, hàng đống điều muốn nói ùa lên khiến đầu anh đau nhức. Tâm thần hoảng hốt, anh lảo đảo theo dòng người đi.

Tông Hoài Đường nghiêng người về phía anh, thì thầm bên tai: "Thầy Hướng, tôi nghe không hiểu gì cả."

Trần Tử Khinh lẩm bẩm: "Ai mà chẳng thế."

Tông Hoài Đường trố mắt nhìn anh suýt đâm vào gốc cây, vội kéo anh lại, rồi ngỡ ngàng nhìn bàn tay mình: "Tôi đúng là có tấm lòng Bồ Tát."

.

Đến chân ký túc xá, các cán bộ từ các phân xưởng chào nhau rồi tản đi.

Trần Tử Khinh vô thức đi theo Chung Minh. Tôn Thành Chí không nhịn được quát: "Cậu mới là đứa không biết điều! Một lần chưa đủ, còn trơ trẽn dọa anh tôi hai ba lần! Nếu không phải anh ấy ngăn, tôi đã tố cáo cậu với giám đốc rồi!"

"..." Đầu Trần Tử Khinh càng đau hơn, "Tôi chỉ làm một lần thôi."

Tôn Thành Chí chỉ thẳng vào Chung Minh mà quát: "Anh, anh thấy chưa, em đã bảo chó không bỏ được thói ăn cứt, anh còn bảo cậu ta thay đổi, đây gọi là thay đổi? Không được, em phải tát cậu ta…"

Chung Minh giữ chặt vai gã, không cho gã động thủ.

"Hướng Ninh." Chung Minh nghiêm nghị nhìn chằm chằm Trần Tử Khinh, "Mấy ngày cậu xuất viện, tôi lại gặp chuyện tương tự, không phải cậu làm?"

Trần Tử Khinh bật cười: "Lúc tôi không bị thương còn bị anh bắt được, giờ bị thương người yếu đi, lại càng nhanh nhẹn hơn? Tôi đâu có tiến hóa."

Mặt Chung Minh căng cứng, Tôn Thành Chí cũng ngừng chửi bới.

Hướng Ninh nói có lý, nhưng nếu không phải cậu ta, vậy mấy lần gần đây là ai làm?

"Xèo."

Tông Hoài Đường quẹt que diêm.

Âm thanh và ánh lửa khiến bầu không khí càng thêm kỳ quặc, ba người đều đảo mắt nhìn về phía hắn.

Ngọn lửa nhỏ lập lòe trong gió đêm, chợt tắt ngấm.

Ngay lúc này, trong ký túc xá số chín, có ai đó hét vang: "Hành lang mất điện rồi—"

Bóng đèn phía đông hành lang tầng hai đồng loạt tắt.

Chuyện gì đang xảy ra?

Trần Tử Khinh ngửa cổ nhìn lên cao, một tầng lầu có hai đường dây chính đông và tây, giờ phía tây vẫn sáng trưng, còn phía đông thì tối om như mực.

Như thể có thứ gì đó chém đôi hành lang, chia nó thành hai nửa rạch ròi.

Trong lòng Trần Tử Khinh dâng lên một cảm giác rờn rợn, cậu lén dịch sát lại gần Tông Hoài Đường, chợt nhớ ra hắn là thẳng, không tiện, liền chuyển sang nép về phía Chung Minh, rồi bất chợt dừng lại, người này cũng là thẳng.

Thôi vậy, tốt nhất là tự ôm chặt lấy chính mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play