Trần Tử Khinh chưa kịp nấu mì dầu hành đã bị Tạ Phù nghiên cứu suốt cả đêm.
Hôm sau là thứ sáu, trời mưa lớn như dự báo, Trần Tử Khinh xin nghỉ, cả thứ bảy và chủ nhật cũng không bước chân ra khỏi nhà.
Trần Tử Khinh nằm vật vờ bên giường, tay buông thõng dưới đất bị Tạ Phù nắm chặt, ngón đan ngón. Trong cơn mê man, anh chợt nghe thấy tiếng Tạ Phù thở dài: “Làm sao bây giờ, tôi vẫn chưa thỏa mãn.”
Đó là tiếng gầm gừ của một con quái vật không biết no.
Trần Tử Khinh giật mình tỉnh giấc, nhận ra đó chỉ là cơn ác mộng. Tạ Phù không còn đè chặt lên người anh nữa. Cổ họng anh khô rát như bị lửa đốt, vẫn còn cháy âm ỉ.
Người không dính nhớp, tóc không hôi mồ hôi, lỗ chân lông thở phào nhẹ nhõm, da thơm mùi tuyết tùng trầm hương. Anh hoàn toàn không nhận ra Tạ Phù đã tắm rửa cho mình.
Trần Tử Khinh nằm trên giường, chăn đắp ngang ngực. Từng tấc da thịt từ đầu đến chân anh dường như đã bị đo đạc tỉ mỉ, bằng miệng, bằng tay. Xương cốt anh rã rời, tuổi còn trẻ mà đã có cảm giác không thể tự chăm sóc bản thân.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play