Nữ chính sao? Theo như cốt truyện trong sách, nam nữ chính vốn là định mệnh — một đôi sinh ra để dành cho nhau.
Vậy… Phó Duẫn cuối cùng sẽ về bên nữ chính sao?
Anh vẫn chăm chú nhìn về phía bên kia, thỉnh thoảng còn mỉm cười nhẹ.
Tôi lặng lẽ cầm lấy hộp bánh ngọt của mình, bắt đầu ăn từng miếng một.
Thứ tôi làm thật sự chẳng ngon tí nào — vừa ngọt vừa ngấy, vào miệng thì đắng, đến cổ họng cũng nghẹn lại.
Phía sau chợt vang lên giọng nói quen thuộc, có chút gấp gáp:
“Trang Linh, em đang khóc gì vậy?”
“Dở đến mức phải khóc à? Nếu không ngon thì đừng ăn nữa.”
Giọng nói lành lạnh của Phó Duẫn vang lên từ đỉnh đầu tôi.
Lúc này tôi mới nhận ra, không phải do bánh ngọt nghẹn ở cổ, mà là vì tôi đã khóc đến mức không thở nổi nữa.
Những ngón tay thon dài của anh cầm chiếc khăn tay, định lau nước mắt giúp tôi.
Tôi cố chấp quay đầu đi, không để anh chạm vào.
“Làm gì mà giận dỗi thế, Trang Linh?”
Tôi cắn nốt miếng bánh cuối cùng, hạ quyết tâm — từ bỏ chuyện trèo lên cành cao mang tên Phó Duẫn.
Anh thích ai thì cứ thích đi, chẳng liên quan gì đến tôi nữa.
Tôi quay đầu, mắt hoe đỏ, trừng anh một cái:
“Không liên quan đến anh. Tôi muốn về nhà.”
Nói xong tôi phủi váy đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Phó Duẫn bước nhanh tới, bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi.
“Trang Linh, ít nhất cũng phải để tôi biết nguyên nhân chứ.”
Anh siết tay tôi rất chặt, tôi vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.
Màn đạn cũng đồng loạt xuất hiện:
【Hu hu hu tôi khóc mất, bé cưng cuối cùng cũng chọn từ bỏ rồi, đau lòng quá đi mất!】
【Không được! Không thể để bé cứ thế rời đi! Mau ôm lấy cô ấy đi, Phó Duẫn!】
【Nam chính à, đừng ngu ngốc nữa. Bé cưng thích anh rõ ràng đến vậy, anh còn nhìn người khác làm gì?】
【Khoá lại đi! Đừng ngược bé nữa!】
【Bé cưng đừng giận nữa mà, cho cái anh nam chính đầu heo kia một cơ hội giải thích đi~】
【Hừ! Nếu là tôi, tôi cũng tức! Nói là đi chơi với nhau, vậy mà ánh mắt cứ dính bên chỗ người khác, chẳng hề quan tâm cảm xúc của bé cưng. Đúng là đồ đầu heo!】
Tôi tức giận chỉ tay về phía đám người kia:
“Anh cứ nhìn về phía họ suốt, nếu anh thích chơi với bọn họ thì đi mà tìm họ! Anh làm vậy là có ý gì chứ?”
Trong đầu tôi đột nhiên bật ra một từ mà màn đạn từng nói tới.
“Phó Duẫn, có phải anh đang câu tôi không? Xem tôi như một con cá trong cái ao của anh hả?!”
Phó Duẫn nhìn tôi rồi lại nhìn về hướng tôi chỉ, thấy tôi khí thế hừng hực mà không nhịn được bật cười.
“Anh còn cười!”
Phó Duẫn nắm lấy tay tôi:
“Xin lỗi, rõ ràng là đưa em ra ngoài chơi mà lại để em tủi thân… Anh nhìn sang bên kia là vì bên đó có đồng liêu của anh, chứ không phải vì thích ai cả.”
Đôi mắt trong vắt của anh nhìn tôi chăm chú, ba ngón tay chụm lại giơ lên trước ngực:
“Anh thề — anh chỉ muốn chơi cùng Trang Linh thôi.”
Tôi hít hít mũi, mắt vẫn đỏ hoe…
“Tại sao lúc anh nhìn họ lại cười vui như thế chứ?”
“Cái này… anh có thể giải thích. Đợi một lát nữa, em sẽ hiểu.”
Phó Duẫn lấy từ trong người ra một món đồ.
Là một cây trâm ngọc màu xanh, đầu trâm được khắc hình một đóa bạch lan tinh xảo, dịu dàng mà trang nhã.
“Cho em này, vốn định tặng em từ lâu rồi.”
Phó Duẫn cố ra vẻ bình tĩnh đưa cho tôi xem, nhưng tôi lại nhìn thấy vành tai anh đã đỏ đến mức sắp nhỏ máu.
Tôi nhận lấy cây trâm, tim vui đến nhảy loạn.
“Vậy… nghĩa là, em thật sự đã trèo lên được cái cành cao mang tên anh rồi hả?”
Phó Duẫn khẽ chọc nhẹ vào má tôi:
“Cái cành cao này của anh đã nghiêng tới mức gần chạm đất rồi đấy. Nếu em còn trèo không nổi, thì chỉ có thể trách anh chưa đủ cố gắng thôi, Trang Linh.”
Tôi vui đến mức mắt cũng cong thành nụ cười.
Gió xuân nhè nhẹ thổi qua, dưới tán cây ngọc lan, thiếu niên tươi sáng hơi cúi người, cẩn thận cài chiếc trâm ngọc lên tóc cô gái — giống như cành cao kia, lặng lẽ nghiêng về phía em.
Màn đạn cũng rộn ràng nhảy múa:
【Đúng là cặp đôi nhỏ, cứ cãi nhau cãi nhau rồi lại ngọt lịm, coi bọn tôi là khán giả của cuộc sống vợ chồng luôn đấy hả!】
【May là cả hai biết nói, chứ không là tôi tức đến phát đau tim rồi á!】
【Chúc mừng bé cưng đã trèo lên được cành cao là nam chính! Mặc dù nam chính sắp phải bế bé lên tận cành luôn rồi, đúng là không dễ dàng gì!】
…