Trong lúc đội thi công đang tiến hành sửa chữa, hai người khá rảnh rỗi. Dù sao thì đội ngủ mà anh An cử đến cũng cực kỳ đáng tin cậy.
Hai người bắt đầu đi mua sắm khắp nơi: Kéo tỉa lông, bàn ghế, máy sấy, máy thổi lông công suất lớn, máy sấy khô, bồn tắm, ống nước, bồn nước, lược chải. Mọi thứ cần mua đều được liệt kê đầy đủ vào danh sách. Hàng có sẵn thì mua về ngay, hàng chưa có thì điền địa chỉ và đặt cọc.
Họ còn phải lựa chọn sữa tắm và dầu dưỡng lông dành riêng cho thú cưng. Trong khi thợ làm việc ở dưới tầng, hai người ngồi trong văn phòng vừa chọn đồ vừa nghiên cứu kế hoạch.
Thời Cẩn: “Cần mua thêm một cái máy giặt có chức năng khử trùng và cả dung dịch vệ sinh, khử trùng nữa.”
An Lâm: “Cũng cần mua thêm vài loại khử mùi, lắp đặt một bộ cây leo cho mèo.”
Thời Cẩn: “Còn phải mua cả khay cát vệ sinh cho mèo nữa. Còn chó thì mình đóng kín ban công nhỏ lại, để làm nhà vệ sinh cho chúng.
An Lâm: “Vâng, mà với khoảng sân lớn thế kia, nhất định phải tận dụng thật tốt.”
Thời Cẩn: “Làm một dãy nhà nhỏ cho chó dựa sát tường trong sân đi, đề phòng trường hợp không đủ không gian.”
An Lâm: “Được thôi, thế trưa nay ăn gì?”
Thời Cẩn: “Qua bên cạnh đi, hôm nay là ngày đầu tiên Khoai Tây làm việc. Anh còn mua cho nó một bộ đồ nhỏ, chúng ta qua xem thử.”
An Lâm: “Vậy đi thôi, em muốn xem cậu nhân viên nhỏ này.”
Hai người vừa đến cửa đã thấy, số người trong quán hôm nay đông gấp đôi hôm qua. Ai nấy đều nhìn ngó khắp nơi, ánh mắt dõi theo bóng dáng nhỏ bé màu vàng đang ngậm giỏ chạy qua chạy lại.
“Khoai Tây, cho anh một chai Sprite, anh quét mã rồi.”
“Khoai Tây, một lon Coca nhé.”
“Khoai Tây giỏi quá, Khoai Tây thông minh thật.”
Hôm nay quán đông khách, vợ của Chu Lực đứng ở quầy cân hàng và thu ngân, đồng thời luôn để mắt đến Khoai Tây đang làm việc chăm chỉ, ánh mắt đầy yêu thương như nhìn đứa con nhỏ vừa biết đi của mình. Chu Lực thì liên tục nấu hết nồi này đến nồi khác.
Khoai Tây vừa thấy cậu đến thì thân thiết cọ cọ vào chân, sủa vài tiếng. Chu Lực nghe tiếng thì bước ra.
Chu Lực: “Thời Cẩn, An Lâm, hai đứa đến rồi à. Mau, muốn ăn gì thì tự lấy nhé. Giảm giá năm mươi phần trăm cho hai đứa, đây là thầy của Khoai Tây nhà chúng ta đấy.”
Chu Lực vừa nói xong, Chu Lệ Đình nghe vậy lại càng có thêm thiện cảm với hai người, bà ấy đã có cảm tình vì họ đẹp trai, giờ lại càng thích hơn.
Sau khi Khoai Tây giao nước xong thì bị khách giữ lại vuốt ve.
“Này này, vị khách kia, đừng trêu chọc nhân viên của chúng tôi chứ.”
“Đúng đó, đúng đó, Khoai Tây, lại đây với dì này.”
Thời Cẩn: “Bây giờ Khoai Tây thật sự rất được yêu thích.”
An Lâm: “Nhìn nó có vẻ rất vui.”
Khoai Tây vừa rảnh rỗi đã chạy ngay đến chỗ Thời Cẩn, phấn khích nhảy lên người cậu: “Thầy ơi, thầy ơi, mọi người thích con lắm. Con cũng có thể giúp ba mẹ làm việc rồi.”
Thời Cẩn lấy bộ đồ nhỏ đã mua mặc cho nó: “Đúng vậy, Khoai Tây giỏi lắm. Bây giờ cũng là chú chó nhỏ tự kiếm ăn rồi. Thưởng cho con một bộ đồ nhé.”
Khoai Tây mặc chiếc áo phông nhỏ có in hình chân chó, bộ lông bồng bềnh được thu gọn lại, làm nổi bật cơ thể tròn vo của nó.
“Đáng yêu quá đi!”
“Khoai Tây không phải do lông xù mà nó mũm mĩm thật kìa.”
Nghe khách khen Khoan Tây, vợ chồng Chu Lực vui quá nên quyết định giảm giá cả quán hai mươi phần trăm. Chỉ trong chốc lát, tiếng reo hò vui mừng lại càng vang lên.
Hai người xem một lúc rồi quay về, dọn dẹp sân sau, gom hết rác vào một góc. Trong sân còn có một hồ cá, cọ rửa sạch sẽ xong sẽ đổ nước và nuôi cá trở lại.
Dọn dẹp được một lúc, gần bốn giờ, cả hai đặt chổi xuống và mở livestream ngay trong văn phòng.
Lần này Thời Cẩn tự mình lên hình. Vừa bắt đầu phát sóng, khu bình luận đã lập tức bùng nổ, hơn hai ngàn người xem tạo ra khí thế như hàng ngàn quân mã tràn đến.
[Trời ơi trời ơi, tôi chỉ nghe giọng mà đã biết chắc là một anh chàng đẹp trai rồi.]
[A a a, lâu lắm rồi mới thấy một trai đẹp không dùng filter.]
[Anh đẹp trai ơi, chó nhà tôi hỏi anh có người yêu chưa?]
[Mèo nhà tôi cũng nhờ tôi hỏi vậy.]
An Lâm không nhịn được cười. Thời Cẩn cũng không tha, trực tiếp chuyển camera về phía cậu ấy.
[A a a, hai anh đẹp trai luôn.]
[Ôi, cậu đáng yêu quá đi.]
[Cứu tôi với, sao tự nhiên tôi lại muốn làm mẹ thế này chứ!]
[Bé ơi cưng đã có bạn trai chưa?]
[Bé yêu ơi, đàn ông chỉ toàn rác rưởi, lại đây để mẹ thương nào.]
An Lâm: “Sao đến lượt tôi thì lại thành có bạn trai rồi? Tôi không đủ “man” hả?”
Thời Cẩn: “Nói sao nhỉ, thật ra em như thế này là rất ổn rồi.”
[Bé yêu, mình phải biết lượng sức mình.]
[Không sao, bạn trai cậu “man” là được.]
[Đừng ghen tị, mấy tên đàn ông thúi đó có gì hay ho đâu. Nhìn bé yêu là biết vừa thơm vừa mềm.]
Lần này Thời Cẩn bật cười, An Lâm bĩu môi: “Đừng cười nữa, nghiêm túc lại đi, còn phải nói chuyện chính nữa.”
Thời Cẩn cố nhịn cười: “Ờ.”
[Chú chó mũm mĩm hôm qua đâu rồi?]
[Đúng đó, Khoai Tây đâu rồi?]
Thời Cẩn: “Khoai Tây không phải chó của tôi, nó là chó nhà bên cạnh bán lẩu cay. Bây giờ nó đang làm nhân viên phục vụ ở đó.”
[Tôi xem trang chủ của streamer rồi. Tôi cũng ở thành phố A, gần đây thôi, tôi gọi xe qua ngay.]
[Tôi cũng vừa lướt thấy, chú chó phục vụ đưa nước đó.]
[Tôi cũng muốn đi mà tôi ở thành phố C, xa quá.]
[Anh đẹp trai ơi, anh có thể dạy chó nhà tôi bắt tay không?]
Thời Cẩn: “Được chứ, bây giờ có thể kết nối không? Nhân Gian Thịnh Vọng, được không?”
Ngay sau đó, kết nối đã được hoàn thành, trên màn hình xuất hiện một chú chó Labrador màu đen.
“Thầy ơi, thầy nghe rõ không ạ?”
Thời Cẩn: “Rõ, rõ lắm. Chó cưng tên gì thế?”
“Tên là Trân Châu.”
Thời Cẩn: “Là bé gái à. Cậu muốn dạy bé tập bắt tay phải không?”
“Đúng đúng, tôi luôn muốn dạy cho bé, nhưng mỗi lần ngồi xuống là bé lại nhảy vào người tôi.”
Thời Cẩn: “Trân Châu, Trân Châu ơi.”
Trân Châu: “Anh ơi sao anh lại ở trong cục gạch thế.”
Thời Cẩn cười khẽ, bình luận trong livestream lại dậy sóng.
Thời Cẩn: “Cậu đặt tay lên trước ngực bé, Trân Châu ngồi xuống, ngồi ngay ngắn nhé.”
Trân Châu: “Con ngồi rồi, mẹ cứ vuốt con đi.”
Thời Cẩn: “Ngoan quá, cậu thử xoa đầu bé đi.”
Phía bên kia, chủ nhân lập tức xoa đầu chú chó.
Trân Châu: “Anh ơi, anh hiểu em nói gì à? Mẹ em chẳng hiểu gì cả.”
Thời Cẩn: “Đúng vậy. Bây giờ cậu cầm chân của Trân Châu, đặt vào tay cậu, nói “bắt tay” rồi xoa đầu bé. Trân Châu làm được không?”
Trân Châu: “Làm được rồi. Bắt tay với mẹ có thể được mẹ xoa đầu.”
Thời Cẩn: “Ừm, được rồi, Trân Châu đã biết bắt tay rồi.”
Trong phần kết nối, chủ nhân kiên nhẫn bắt tay với Trân Châu hết lần này đến lần khác, đến mức đầu của chú chó được xoa sáng bóng.
[Trời ơi, vài câu là xong luôn.]
[Mọi người có ai hiểu không, tôi vừa rót cốc nước thôi là học xong rồi.]
[Người ở trên ơi, tôi cũng vậy, chỉ kịp ném rác thôi mà bên này đã bắt tay được rồi.]
Sau đó, khu bình luận bắt đầu tràn ngập những lời nhắn của người xem muốn dạy chó nhà mình. Số lượng nhiều đến mức Thời Cẩn không kịp đọc, nên cậu quyết định tổ chức bốc thăm.
Thời Cẩn: “Mỗi ngày năm người, dạy hay hỏi đều được, bắt đầu luôn nhé. Người đầu tiên là Người Thư Giãn Max Level.”
“Tôi, tôi đây! Thầy ơi nghe rõ không?”
Thời Cẩn: “Nghe rõ lắm. Bé cưng của cậu đâu rồi?”
Camera hướng đến một chú chó Bichon buồn bã bên cửa sổ.”
“Đây là bé Bánh Bò nhà tôi. Hai hôm nay bé cứ ủ rũ, ăn uống không ngon miệng, chỉ nằm lì ở đây thôi. Tôi có đưa bé đi kiểm tra, bác sĩ bảo nó không sao cả. Có phải bé bị trầm cảm không?”
Thời Cẩn: “Lúc bé không vui, ở nhà có xảy ra chuyện gì không?”
“Không có gì cả, mọi thứ đều bình thường mà.”
Thời Cẩn: “Bánh Bò ơi.”
Nghe thấy tên mình, chú Bichon ngẩng đầu lên.
“Bé sao thế? Ăn uống không đàng hàng, mẹ lo lắng cho bé lắm.”
Bánh Bò: “Bạn thân của em, bé Niu Niu không thấy đâu nữa. Hu hu hu.”
“Bánh Bò nhà tôi bị làm sao vậy?”
Thời Cẩn: “Có chú chó nào mà bé chơi thân không còn ở đây không?”
“Bánh Bò chơi rất thân với bé Niu Niu ở nhà bên cạnh. Hai ban công chỉ cách nhau một lớp kính, hai bé thường hay ngồi đó.”
Thời Cẩn: “Vậy Niu Niu đâu rồi?”
“Chủ của bé đã về quê rồi, bây giờ là dịp nghỉ lễ Quốc Khánh mà.”
Thời Cẩn: “Bánh Bò đang lo lắng cho Niu Niu đấy. Bánh Bò ơi, mấy ngày nữa Niu Niu sẽ về thôi, em đừng lo lắng.”
Bánh Bò lập tức ngồi bật dậy: “Thật không? Niu Niu sẽ trở về phải không ạ?”
Thời Cẩn: “Ừ. Cậu có wechat của hàng xóm không?”
“Có, chúng tôi khá thân thiết, thường xuyên dẫn chó đi dạo cùng nhau.”
Thời Cẩn: “Vậy để hai bé gọi video cho nhau đi. Sau khi gọi chắc bé sẽ ổn ngay.”
“Được được, tôi gọi video ngay đây.”
[Hóa ra là bệnh tương tư.]
[Chó còn có bạn để nhớ thương, tôi thì không. Buồn thật đấy.]
[Đúng là thần y, còn hiểu được tâm lý của chó nữa.]