Cơn mưa nhỏ vừa dứt, mặt cỏ vẫn còn hơi ẩm, nhưng nền xi măng đã khô ráo hoàn toàn.
Hoàng hôn chưa buông xuống, là lúc công viên dưới lầu đông người nhất. Người thì dắt chó, người dắt mèo, kẻ thì dắt trẻ con, tấp nập khắp nơi.
Thời Cẩn dẫn Tĩnh Hương và Đôn Đôn đi, Bách Bao ngồi cưỡi trên lưng Đôn Đôn. Một nhóm hoành tráng tiến vào công viên, cố gắng tránh xa khu vực có trẻ nhỏ.
Một chị gái mặc đồ công sở nhìn thấy cậu đi đến, cất lời: “Tiểu Cẩn, cậu cùng xuống đây dắt chó à?”
Thời Cẩn đáp: “Vâng ạ, chị Lăng, Bánh Trôi đâu rồi?”
Lâm Lăng: “Còn đi đâu nữa, nhặt bóng rồi. Chị vừa về đến nhà là nó lao ra ngoài ngay, kéo thế nào cũng không được, chưa kịp thay đồ đã phải dẫn nó xuống đây.”
Chú chó Border Collie với bộ lông trắng đen ngậm bóng chạy đến, đặt quả bóng vào tay Lâm Lăng: “Mẹ ơi, con chịu không nổi rồi!”
Lúc này Thời Cẩn đã chắc chắn mình có thể nghe được tất cả động vật nói chuyện, bao gồm cả chú chim sẻ vừa rồi mắng đám trẻ con nghịch ngợm.
Thời Cẩn nói: “Bánh Trôi muốn đi vệ sinh đúng không?”
Bánh Trôi lập tức ngẩng đầu lên, nghiêng đầu nhìn cậu: “Ơ, anh hiểu em nói gì à? Tuyệt thật, mẹ em chẳng hiểu gì cả!”
Thời Cẩn xoa đầu nó, quyết định giữ bí mật về khả năng này và không nói với ai.
Sau đó, hai người trò chuyện một lúc, trao đổi kinh nghiệm nuôi chó. Bánh Trôi tha thiết nhờ Thời Cẩn thuyết phục mẹ nó đừng bọc nó trong chăn dày khi đang mặc áo khoác lông chồn nữa.
Lâm Lăng dẫn Bánh Trôi về nhà, Thời Cẩn quay đầu lại thì lập tức máu nóng dồn lên não. Ba “cục thịt” của cậu đang vui vẻ lăn lộn trên nền cỏ ướt. Việc tắm rửa cho ba đứa nhóc đã là cả một công trình lớn, mà giờ cả ba đều lấm lem không nhận ra mặt mũi nữa!
Thời Cẩn kêu lên: “!!! Tĩnh Hương! Đôn Đôn! Bánh Bao!”
Ba nhóc con lập tức cảm thấy lạnh cả sống lưng, cúi đầu ngồi xổm, không dám nhìn Thời Cẩn.
Thời Cẩn trông vô cùng tuyệt vọng. Cậu chỉ có một chiếc xe máy điện nhỏ, giờ thế này thì không gọi xe được. Ông chú hàng xóm, chú Chu, nhìn cậu thở dài, rồi lại nhìn ba “chú khỉ bùn” bên cạnh, cười một hồi rồi hào phóng cho Thời Cẩn mượn chiếc xe ba gác của mình.
Ba nhóc con ngồi phía sau xe, Thời Cẩn ở phía trước cố hết sức để đạp. Đến cửa hàng thú cưng, cậu đã thở không ra hơi, còn nhân viên cửa hàng thì vừa cố nhịn cười vừa bế từng chú chó xuống.
Trong lúc chờ các nhóc được tắm rửa. Thời Cẩn mua một chiếc khăn lau để rửa sạch xe cho chú Chu. Sau khi lau rửa xong, cậu vào cửa hàng và bắt đầu xoa nắn những “bé lông” của người khác.
Thời Cẩn sờ một chú chó Bichon nhỏ: “Chào nhóc, nhóc tên gì thế?”
Chú Bichon nhảy nhót, mở miệng với giọng ngọt ngào như bé gái: “Chào anh, chào anh, em tên là Đường Đường!”
Thời Cẩn khộng nhịn được mà bế nó lên: “Đường Đường à, nhóc đáng yêu quá đi!”
“Em cũng thấy mình đáng yêu lắm! Mẹ cũng nói em đáng yêu, hí hí.”
Thời Cẩn nhanh chóng hòa nhập, cậu đang xoa nắn chú mèo của chủ cửa hàng thì bị tiếng kêu thảm thiết bên cạnh làm giật mình.
“Ư ư ư! Tôi không muốn tắm, đừng chạm vào tôi bằng cái đó! Cứu tôi với, giết chó rồi!”
Trong phòng tắm, một chút chó Alaska đang vật vã chống cự. Hai nhân viên nam trẻ tuổi cũng không giữ nổi, còn chủ của nó đang cố gắng dỗ dành nhưng hoàn toàn vô ích.
“Aaaaaa, ai cứu chó với!”
Thời Cẩn không chịu nổi nữa, bước lên giúp: “Này, các cậu thả nó xuống trước đi, nó bị treo lên nên thấy khó chịu đấy.”
Hai nhân viên lập tức thả chó xuống, mệt đến mức thở không ra hơi, nhờ chủ dỗ dành trong lúc họ đi đăng ký cho khách vừa đến.
Thời Cần xoa đầu chú chó: “Tắm sạch sẽ thơm tho không phải rất tốt sao? Sao em lại không muốn tắm?”
Chú Alaska ngẩng đầu lên: “Ơ, anh hiểu em đang nói gì á!”
Thời Cẩn: “Đúng rồi, vậy có thể nói anh biết vì sao không thích tắm không?”
“Ừm, cái người hai chân ấy lúc tắm cứ làm nước xộc vào mũi em, còn có cái thứ độc hại kia rơi vào mắt em, đau lắm!”
Thời Cẩn: “Anh hiểu rồi, em lớn quá nên chắc họ không cẩn thận. Anh sẽ nói với họ để họ chú ý hơn nhé, được không?”
“Tốt quá, cảm ơn anh. Anh nói với chị gái em đi, bảo chi ấy vào tắm cùng tôi nữa.”
Thời Cẩn: “Được luôn.”
Chủ của chú chó Alaska không hiểu được lời nó nói, chỉ nghe nó r*n rỉ vô cùng đau buồn.
Thời Cẩn nói: “Lúc tắm, cô nên vào cùng nó. Nó nhát gan, cũng nhớ nhắc nhân viên đừng để bọt xà phòng dính vào mũi và mắt, nó khó chịu nên mới chống cự.”
Nhân viên cửa hàng bế chú chó đặt vào bồn tắm, chú chó cũng không vùng vẫy nữa, ngoan ngoãn ngẩng đầu lên. Sau khi Alaska tắm xong, Tĩnh Hương, Đôn Đôn và Bánh Bao cũng đã được tắm rửa, trở thành những chú chó trắng muốt, mềm mại và thơm tho. Thời Cẩn đang bế chó lên xe thì có người hỏi:
“Cảm ơn nhé, sao cậu thuyết phục được nó vậy?”
Thời Cẩn đáp: “Tôi nuôi hai chú chó mà, nên cũng có kinh nghiệm.”
“Vậy thì đáng lẽ cửa hàng thú cưng này phải có kinh nghiệm hơn chứ. Lúc tắm nó mà cứ đưa tay đầy bọt vào mặt chó. Tôi bảo là chó khó chịu, vậy mà họ vẫn cứ nói không sao cả.”
Thời Cẩn cũng nhận ra điều này. Thường thì cậu không đến đây để tắm cho thú cưng, nhưng hôm nay vội quá, mà cửa hàng này lại gần nhà nên mới vào tạm.
Nghe chị gái kia oán trách vào câu xong, Thời Cẩn liền đạp xe chở chó về nhà, cậu chạy xe vào tầng hầm cho chú Chu xong thì dẫn theo chó lên nhà.
Vừa vào đến nhà, Đôn Đôn lập tức chạy đến tủ: “Ba ơi, con muốn uống sữa chua, con muốn uống sữa chua!”
Thời Cẩn thay giày xong, mở tủ lấy sữa chua cho các nhóc con. Hai chú chó mỗi đứa một chai, cậu và mèo cùng uống một chai.
Ba nhóc con ngồi sát vào nhau, vui vẻ liếm sữa chua. Trong khi đó, Thời Cẩn thả mình xuống sofa và bắt đầu trả lời tin nhắn:
Mẫu thân đại nhân: Con và cậu Trần kia thế nào rồi?
Mẫu thân đại nhân: Hôm nay mẹ vừa mắng cậu ta một trận.
Mẫu thân đại nhân: Lúc ở bệnh viện lẽ ra phải bảo họ kiểm tra mắt cho con nữa, chỉ kiểm tra đầu thôi, đúng là sơ sót.
Mẫu thân đại nhân: (Tin nhắn thoại sáu mươi giây).
Thời Cẩn lập tức gọi thẳng cho bà, chỉ mất một giây bà đã bắt máy.
Thời Cẩn: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
“Còn chuyện gì nữa, con tìm đâu ra cái người đàn ông cấp thấp tự luyến như thế hả?”
“Con và anh ta đã không còn liên quan gì từ lâu rồi. Anh ta lại làm gì nữa thế?”
“Hôm nay mẹ đến công ty bọn họ để bàn công việc. Ban đầu không phải bộ phận cậu ta chịu trách nhiệm tiếp đón, vậy mà cậu ta lại xuất hiện khoe khoang, chỉ tay sai khiến người khác rót trà cho mẹ, ra oai vô cùng. Mẹ cũng không muốn để ý đến cậu ta. Nhưng chưa hết, cậu ta còn kéo mẹ vào phòng pha trà, nói rằng con không biết điều, quá bướng bỉnh, là vì cậu ta chiều hư con. Cậu ta còn bảo sau này nhất định sẽ quản lý con thật nghiêm khắc. Mẹ đã tát thẳng vào mặt cậu ta trước mặt đồng nghiệp của cậu ta và mắng một trận suốt mười phút. Tức chết mất! Mẹ nói này, từ giờ trở đi, con tuyệt đối không được có bất kỳ quan hệ nào với cậu ta nữa!”
Thời Cẩn nghe mà cũng phẫn nộ chẳng kém: “Con chắc chắn không bao giờ có bất kỳ quan hệ nào với anh ta nữa. Anh ta đúng là có vấn đề, trước đây sao con không phát hiện ra anh ta bệnh đến thế nhỉ. Mẹ biết không, chỉ vì con cứu một chú mèo mà trễ mười phút, khách hàng đó thật sự không định hợp tác với công ty. Sếp của con vì thế mà đuổi việc con. Con đã không vui rồi, vậy mà anh ta còn bảo con không phân biệt được việc lớn việc nhỏ, còn nói con mèo đó chẳng liên quan gì đến con, sao con lại cứu nó chứ.”
“Trời đất, sao có thể nói ra những lời như vậy được, sau này con cách xa cậu ta ra, nghe chưa!”
Thời Cẩn: “Con nhất định sẽ cách xa anh ta.”
Hai mẹ con nói chuyện về người kia suốt nửa tiếng đồng hồ, ba nhóc con thì bên cạnh nghe mà buồn ngủ.
Họ lại chuyển sang chủ đề khác: “Công việc nghỉ thì nghỉ đi, loại công ty không xem trọng sinh mạng thế này cũng chẳng xem trọng con người. Tiếp theo con có kế hoạch gì không?”
Thời Cẩn: “Con chưa biết nữa. Con cảm giác mình ngủ một giấc, tỉnh dẫy đã mấy ngày trôi qua.”
Mẹ Thời ở bên kia đảo mắt: “Con làm gi có chuyện ngủ một giấc mà tỉnh dậy chứ.”
Thời Cẩn: “Hì hì hì.”
“Nghỉ ngơi thêm vài ngày đi. Mẹ nuôi được con mà.”
Thời Cẩn: “Mẹ thật mạnh mẽ, mẹ là tuyệt nhất luôn.”
“Chứ còn gì nữa. Mẹ đi ngủ để dưỡng da đây. Đừng thức khuya nữa, nghe chưa.”
Thời Cẩn: “Tuân lệnh!”