Từ “chia tay” hiếm khi được nhắc đến giữa Hạ Khâm và Tạ Tinh Lan. Tựa như đây là một từ vô cùng xui xẻo, ngay cả những lúc trêu đùa, Tạ Tinh Lan cũng chưa từng nói ra. Hắn không phải là người mê tín nhưng rất cấm kỵ trong vấn đề này.
Đây là lần đầu chân chính cậu nghiêm túc nghe hai chữ đó, phát ra từ miệng Tạ Kính.
Thành thật mà nói, Hạ Khâm không ngạc nhiên, cậu chỉ chợt nhớ đến ngày sinh nhật của Tạ Tinh Lan vào học kỳ đầu lớp mười hai. Cậu đã tìm kiếm hết tòa nhà này đến tòa nhà khác trong cư xá, cuối cùng thấy hắn đầy vết thương trong bệnh viện tư nhân.
Y tá nhẹ nhàng nói hai ba con đánh nhau.
Đánh nhau? Tạ Tinh Lan mới bao nhiêu tuổi chứ, hắn chỉ vừa thành niên thôi, vậy mà gọi là đánh nhau? Không phải bạo lực gia đình?
Hạ Khâm thấy buồn cười, cậu thật sự muốn hỏi Tạ Kính rằng —— Làm người của ông đây thành ra như thế, ông có tư cách gì ra lệnh cho tôi chia tay với Tạ Tinh Lan? Ông có xứng không?
Nhưng nhìn tài xế đang ngồi trong xe có vẻ là cấp dưới của Tạ Kính, một đấu hai khá khó. Hạ Khâm lịch sự nuốt vạn lời chửi thề, nhã nhặn nói: “Ông còn muốn nói gì khác không? Nếu chỉ có vậy thôi thì thứ lỗi, tôi không thể tiếp tục.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT