Bên ngoài tiếng hô hoán chữa cháy vẫn còn tiếp diễn, nơi này không phải chỗ có thể ở lại lâu.
Người của Thái tử đã âm thầm giao chiến với tử sĩ của Tạ Ngọc Cung mấy lần, ý đồ cướp người rõ ràng không cần nói cũng biết.
Tạ Ngọc Cung dẫn Bạch Du lặng lẽ quay lại bên cạnh lều trại đang cháy, để Bạch Du giả vờ là Cung Vương phi trong lúc đang ngủ say thì nghe thấy tiếng kêu cứu hỏa mà tỉnh dậy, sau đó bị người ta bỏ quên nên tự mình chạy ra.
Tạ Ngọc Cung tất nhiên là hận không thể ở bên Bạch Du mãi không rời, nhưng bây giờ còn rất nhiều chuyện cần làm.
Người của Thái tử bám chặt lấy Tạ Ngọc Cung như ruồi nhặng, nếu chàng còn không xuất hiện trước mặt An Hoà Đế, chỉ e sẽ bị người ta gán cho tội có liên hệ với thích khách.
Trước khi để Bạch Du quay lại đám đông, Tạ Ngọc Cung hôn mạnh một cái lên trán Bạch Du vẫn còn đang ngơ ngác, "chụt" một tiếng to rõ, giống như mở nút bình rượu vậy.
Chàng không kiềm được mà xoa xoa lưng và cánh tay của Bạch Du, nói: “Về lại trong đám người cứ giả vờ ngốc nghếch là được rồi, người của ta sẽ âm thầm bảo vệ nàng. Quay lại thân phận ‘Cung Vương phi’ thì Thái tử cũng không làm gì được nàng nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT