Vệ Tư Niên làm việc ở một quận khác, cách quán ăn nhỏ của nhà họ Tiền khá xa. Khi ra khỏi nhà, Tiền Bảo Bảo không gọi xe kéo mà đi bộ một đoạn rồi bắt xe điện.
Mặt trời đã ngả về tây, sắp đến giờ các cơ quan chính phủ tan làm. Cô cần phải đến đó trước khi Vệ Tư Niên rời khỏi cơ quan, nếu không e rằng sẽ lỡ mất. Bây giờ không giống như kiếp trước, ai ai cũng có điện thoại di động để liên lạc. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, kế hoạch buổi tối của Tiền Hữu Tài e rằng sẽ tan thành mây khói.
Trong lòng Tiền Bảo Bảo nhẩm tính thời gian, yên lặng ngồi trên xe điện, nhìn cảnh phố xá ngoài cửa sổ lùi dần. Thời điểm này, Bắc Bình so với sau này vẫn còn khá lạc hậu, nhưng so với thị trấn nhỏ ở quê nhà thì đã phồn hoa và tiên tiến hơn rất nhiều, ít nhất dân số của nơi này đã gấp mấy chục lần nơi kia rồi.
Tốc độ của xe điện nhanh hơn xe kéo một chút. Trên đường đi, nó chạy xuyên qua các con phố, thỉnh thoảng lại thoang thoảng hương hoa quế mùa thu vàng. Các điểm dừng cách nhau không xa, vì vậy xe điện cứ chốc chốc lại dừng lại. Có người lên, người xuống, nhộn nhịp và bận rộn.
Tiền Bảo Bảo xuống xe ở một ngã tư. Đi về phía trước không xa là một cổng vòm có treo tấm biển đen lớn với bốn chữ “Chính phủ Quốc gia”. Nhưng ở cửa có hai người đội mũ rộng vành canh gác, nếu không phải nhân viên chính phủ thì không dễ gì vào được.
Tiền Bảo Bảo nhìn từ xa, thấy phía trong cổng là một con đường lớn thẳng tắp dẫn vào sâu trong sân. Hai bên đường trồng những cây bạch dương xanh tốt, che khuất tầm nhìn của người ngoài. Khi cô thử bước tới gần, quả nhiên bị hai người gác cổng chặn lại.
"Làm gì đấy?" Một người trong số họ liếc nhìn trang phục của Tiền Bảo Bảo, rồi nghiêm mặt quát hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT