Kéo tay áo anh, “Đừng giận nữa mà, em lấy bản thân ra bồi thường, chịu không?”
Đại thiếu gia khi nãy còn hống hách ngang ngược, tức thì đỏ bừng vành tai.
Anh đẩy tôi ra, cười lạnh: “Tôi muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng có?”
“Còn cô là thứ bệnh tật yếu ớt, cho không tôi cũng không cần!”
Vậy mà về sau, anh lại dỗ dành tôi không rời:
“Ngoan nào bảo bối, ngụm thuốc cuối cùng, uống xong anh cho em kẹo.”