Mạt Mạt cũng không có tế bào văn nghệ nào cả, ca hát cũng không lạc giọng nhưng cũng không thể nói là êm tai, nhạc cụ thì bỏ đi, cô không có tế bào đó.
Bà ngoại biết đàn dương cầm còn biết đánh đàn, đáng tiếc không di truyền cho cô.
Mạt Mạt xoè tay ra: “Lớp trưởng, cậu đừng hy vọng gì ở tôi, ngoại trừ chuyện ca hát không lạc giọng thì thật sự không biết những cái khác.”
Lý Ngọc Chí nhìn về phía Bàng Linh, cô ấy xua tay: “Tôi biết đánh võ quân đội, cái này không thể tính chứ.”
Lý Ngọc Chí đen mặt, đầu sắp nổ tung rồi, chẳng lẽ lại phải hợp xướng giống với các lớp khác? Nhưng hăng hái hát cũng chỉ có mấy người, thật sự không có gì mới mẻ cả.
Lý Ngọc Chí: “Tất cả mọi người biết cái gì, tích cực hăng hái đăng ký, chuyện này được thêm điểm vào hồ sơ, tất cả mọi người tích cực lên một chút.”
Mạt Mạt quay đầu nhìn những bạn học giơ tay, không một nữ sinh nào có tài nghệ, ngược lại là nam sinh, biết không ít thứ, có người biết thổi đàn organ, còn có người biết kéo vĩ cầm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT