Mạt Mạt cười, “Nó ở nhà ông ngoại xem anh học bài!”
Triều Lộ nghĩ tới dáng vẻ ấm ức của Tùng Nhân thì phì cười, Tùng Nhân giận mà không dám nói, Tùng Nhân nếu dám ăn vạ thì An An bắt đầu thuyết giáo, đừng có thấy An An nhỏ nhưng mồm mép tép nhảy lắm, đạo lý lớn nhỏ các thứ, quan trọng nhất là An An mà mở miệng thì nói nửa ngày cũng không ngừng, bởi vì An An là một đứa huyên thuyên.
Mạt Mạt nghĩ tới dáng vẻ học tập của Tùng Nhân thì cũng vui vẻ.
An An biết mình đặc biệt, lúc nhỏ không có cảm giác an toàn, không thích ở một mình, thích túm lấy ai đó nói chuyện, gặp thì thì đừng hòng để thoát.
Trang Triều Dương và Mạt Mạt rất kiên nhẫn, mỗi lần đều cùng chuyện trò cho đến khi An An không muốn nói nữa, sau đó thành thói quen, hễ mở miệng ra là không ngừng lại được.
Cũng may giờ không tìm bố mẹ nói chuyện nữa, chỉ tìm Tùng Nhân, Tùng Nhân sợ nhất em trai, nếu Tùng Nhân mà trốn thì An An không khóc không nháo, chỉ tròn xoe mắt nhìn cậu bé, An An hoàn toàn là bản sao mini của Mạt Mạt, Tùng Nhân không nỡ nên chỉ đành nghe thôi.
Chính vì vậy bây giờ An An là khắc tinh của Tùng Nhân, An An mà ra tay thì Tùng Nhân lập tức ngoan ngoãn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT