Thẩm Phương lau khô nước mắt, cười, “Cả một nhà chúng ta rốt cục cũng đoàn viên, ông trời không tệ với tôi, tôi chết cũng không tiếc.”
Mạt Mạt phát hiện, ông ngoại và bà ngoại chưa từng nhắc đến Miêu Niệm, xem ra Miêu Niệm cũng không phải là con trai của bà ngoại.
Vân Kiến là đứa nhỏ thông minh sớm, từ khi vào nhà vẫn luôn trầm mặc, nhất định đã phát hiện ra vấn đề từ trong thái độ của ông ngoại, hiện tại đang sững sờ nhìn bà nội.
Mạt Mạt ôm Tùng Nhân đi đến bên người Vân Kiến, xoa đầu Vân Kiến, an ủi cậu bé.
Thẩm Phương có rất nhiều điều nói muốn nói với Điền Tình, nhất thời không chú ý đến cháu trai.
Thẩm Phương lôi kéo Điền Tình nói: “Trở về nước M, mẹ sắp xếp phòng cho con, mua cho con thật là nhiều quần áo, chuẩn bị rất nhiều món quà, trở về nước, mẹ mang về một chút, bây giờ ở trong nhà tại Dương Thành, chờ con trở về, cho con xem.”
Thẩm Phương nhắc đến quần áo, Miêu Chí lúc này mới nhớ tới, ông nói với Mạt Mạt: “Trong xe đều là đồ vật bà ngoại cháu mang tới, là cho hai anh em cháu đó, Lâm Sâm đi tìm Thanh Bách rồi, chờ bọn họ đến mang lên.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play