Bọn họ đều vừa ăn vừa khóc.
Thật đáng giận! Lần này trở về là để kiếm tiền cơ mà! Bọn họ cũng muốn được một lần ăn no nê, sung sướng như người thường! Ô ô ô...
Đợi đến khi Lan Dĩnh ôm bụng ợ một cái và ăn sạch sẽ cái đĩa như thể nuốt luôn cả CD thì cô mới ngẩng đầu nhìn quanh. Quán cơm đã chật kín người đến mức ngay cả ghế bên ngoài cũng không còn chỗ trống. Một mình Giang Thư Lan đã không thể lo liệu xuể nữa nên buộc phải phát triển mô hình “tự phục vụ”, ai đến lượt thì tự lên quầy lấy đồ ăn.
Lan Dĩnh đứng dậy, có chút lúng túng: “Cái khay này để ở đâu vậy?”
Một cặp tình nhân vừa ăn xong, chuẩn bị rời đi, nghe vậy thì tốt bụng đáp: “Bên dưới bàn có ngăn kéo đấy. Đặt khay ăn và bát đũa bẩn vào đó là được.”
Lan Dĩnh “ồ ồ” gật đầu, kéo ngăn kéo ra. Ngăn kéo khá to, bên trong không phải chất liệu gỗ mà giống như có một lớp đế chất liệu như băng chuyền. Cô đặt toàn bộ khay ăn của mình vào rồi đóng ngăn kéo lại. “Đinh” một tiếng vang lên, bên ngoài ngăn kéo lập tức phát ra một vòng ánh sáng đỏ, mười giây sau chuyển sang ánh sáng xanh lam lấp lánh, sau đó lại “đinh” một tiếng nữa báo hiệu quá trình đã hoàn thành.
Lan Dĩnh mở ngăn kéo ra lần nữa, bên trong khay ăn đã biến mất, mặt băng chuyền sạch sẽ đến mức không còn một chút vết tích nào, trông như mới hoàn toàn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play