Hoàng Châu quay lại an ủi: “Quan hệ giữa Thang Kiệt và anh thật sự cũng tạm ổn, hơn nữa nếu hắn thực sự muốn ra tay thì chẳng cần phải để chúng ta đi xa thế này mới hành động.”
So với hai anh em họ, dị năng giả mạnh hơn có khối người. Nếu muốn bắt thì cứ trực tiếp ra tay là được rồi, cần gì phải vòng vo phức tạp như vậy?
Hoàng Đàm hậm hực: “Anh ngốc à? Nếu dễ thế thì chúng đã bắt em lâu rồi, cần gì phải đánh lén? Không chừng lại là chiêu trò mới đấy!” Càng nghĩ hắn càng thấy sợ, định quay đầu bỏ đi.
Hoàng Châu vội kéo lại: “Thôi được, em cứ đứng ở ngoài chờ anh. Cả ngày đi đường, giờ em lại giở chứng gì thế?”
Hắn chỉ vào mặt tiền siêu thị: “Ở kia là cửa kính trong suốt. Em đứng đó nhìn anh vào trong là được”
Hắn thật sự ngửi thấy một mùi cơm thơm ngào ngạt, nếu không thì cũng chẳng đến mức sốt ruột muốn đi vào như vậy. Hoàng Đàm nghe vậy thì cười khẩy: 
“Anh đi đi, em kệ anh đấy! Lỡ bị bắt, em cũng mặc kệ!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play