“Ráng chút nữa đi, sắp đến rồi!” Trần Trừng cười cợt nhả.
“Ai kia?” Tôn Kỳ mắt sắc, hét lên. “Chẳng phải bà già đó sao? Vừa mở miệng nói, ai ngờ bà ta đến thật rồi!"
Dương Cầm lần đầu tiên ra ngoài giữa ban ngày.
Trước đây, bà luôn rời nhà lúc bốn giờ sáng, đến tám chín giờ thì về. Khoảng thời gian đó, mọi người ngủ say, tang thi cũng ít hoạt động. Bà lợi dụng sự tĩnh lặng để lục lọi vật tư, săn lùng những con tang thi lẻ loi, kiếm chút tinh hạch.
Nhưng giờ vật tư gần như cạn kiệt, tang thi ngày càng mạnh, phương pháp cũ của bà không còn hiệu quả. May mà có siêu thị giúp bà được ăn một bữa no nê.
Song siêu thị cũng không phải làm từ thiện. Tinh hạch của bà chỉ hơn hai mươi viên, dùng vài ngày là hết. Lần đầu tiên sau thời gian dài, bà cảm thấy một tia khát khao sống sót mãnh liệt. Bà phải bước ra khỏi vùng an toàn, đi xa hơn một chút. Khu vực này, theo Trương Nghiên Nghiên nói thì khá an toàn, ít người qua lại, tang thi cũng không tụ tập.
Sau khi mua sắm ở siêu thị và cất vật tư về nhà, Dương Cầm ra ngoài, cẩn thận săn tang thi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play