11

Nghe giọng Phượng Khuynh có vẻ không vui, Chử Triều An hơi cúi mặt xuống, nhìn chăm chú vào viên ngọc trong tay, vẻ mặt không đổi.

Cậu còn chưa kịp trách đối phương tự ý quyết định cho mình tham gia cuộc thi rắc rối này, thì người kia đã quay lại hỏi trước.

Đợi mãi không thấy Chử Triều An trả lời, Phượng Khuynh ngập ngừng: "Tiểu Khanh Khanh?" .

Chử Triều An im lặng một lúc rồi đáp: “Vâng.”

Giọng cậu vẫn đều đều, không có chút cảm xúc nào.

Phượng Khuynh hỏi lại lần nữa: “Ngươi đi đâu vậy?”

Lần này, giọng điệu của Phượng Khuynh rõ ràng đã dịu dàng hơn nhiều.

"Bệ hạ tìm thuộc hạ có chuyện gì?" Chử Triều An hỏi.

Nhưng Phượng Khuynh không trả lời mà lại nói: “Trẫm chẳng phải đã bảo ngươi đừng có chạy lung tung sao?”

Sao từ khi về từ bữa tiệc tối, hắn không thấy bóng dáng Chử Triều An đâu.

Nghe giọng Phượng Khuynh đã hòa hoãn hơn, Chử Triều An biết không có chuyện gì lớn, chỉ đáp lại một câu: “Thuộc hạ sẽ đến ngay.”

Nghe vậy, Phượng Khuynh bên kia im lặng vài giây, không biết đang làm gì.

Một lát sau.

Chỉ nghe thấy từ viên ngọc truyền âm, giọng nói tùy hứng kia từ từ vang lên, ẩn chứa một chút cảm xúc khó tả.

“Mau trở về đây.”

Sau khi nói chuyện xong với Phượng Khuynh, Chử Triều An vừa cất viên ngọc truyền âm đi thì sợi quỷ khí lúc nãy cậu thả ra nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ, bay thẳng vào trong.

Chử Triều An hơi ngạc nhiên.

Nhanh vậy sao?

Điều này có nghĩa là Minh Vương vẫn còn ở Bồng Lai.

Cậu xòe tay ra, sợi quỷ khí từ từ rơi vào lòng bàn tay .

Chử Triều An suy nghĩ một chút, trong lòng vừa động, quỷ khí hóa thành vô hình, tan vào lòng bàn tay cậu.

Bây giờ vẫn chưa thể đi gặp Minh Vương.

Giữa Minh giới và giới tu chân có một khoảng cách rất lớn.

Từ Minh giới đến Bồng Lai mất không ít thời gian, để tránh bị nghi ngờ, cậu chỉ có thể đợi một thời gian nữa rồi đi gặp sau.

Nghĩ xong, Chử Triều An đứng dậy đi ra ngoài.

Bản thân rời khỏi Lạc Hà Trai, biến thành Úc Khanh, đi thẳng về phía tiểu trúc bên rừng trúc.

Bên ngoài tiểu trúc.

Hai tên yêu binh canh gác thấy người trở về đều vui mừng nói: “Đại nhân, ngài đã trở lại.”

Một tên vừa nói xong, tên kia tiếp lời: “Bệ hạ cũng vừa về không lâu, đại nhân mau vào đi thôi.”

Để tránh bệ hạ nhớ ra lại trách phạt bọn họ.

Chử Triều An gật đầu với hai tên yêu rồi đi vào sân.

Vừa bước vào trong, đã có thị nữ ra dẫn đường .

Chử Triều An đi theo sau cô ta, không hỏi gì cả. Thị nữ tự giải thích thắc mắc của cậu: “Bệ hạ hiện đang ở thủy các đợi ngài.”

Đi theo con đường lát đá xanh, Chử Triều An khẽ "ừ" một tiếng rồi im lặng.

Thị nữ cũng không dám nói nhiều, lặng lẽ đi dọc theo con đường.

"Đến rồi." Khi đến gần thủy các, thị nữ nói một câu rồi thông minh lui xuống.

Chử Triều An vẫn đứng yên tại chỗ, ngước mắt nhìn lên.

Chỉ thấy thủy các được xây dựng bên cạnh hồ nước, một bên là vách núi dựng đứng, thác nước đổ xuống tung bọt trắng xóa, tạo nên một bản "nhạc" riêng.

Nghe tiếng nước chảy róc rách, thoáng nhìn lên cửa sổ lầu hai, một vạt áo đỏ ẩn hiện.

Yêu lực trong người cậu khẽ chuyển động, thân hình hơi rung nhẹ, chớp mắt đã vào lầu hai.

Phượng Khuynh đang tựa vào bên cửa sổ, ngón tay thon dài cầm quạt ngọc khẽ nâng lên, đốt ngón tay rõ ràng. Nhìn thấy Chử Triều An đến, trong mắt hắn thoáng hiện một nụ cười rồi tan biến.

"Bệ hạ." Chử Triều An cúi đầu cung kính gọi.

"Đi đâu vậy?" Phượng Khuynh rời khỏi cửa sổ, đi đến ngồi xuống trước một chiếc bàn thấp. Một chiếc bình phong đặt giữa hai người, ngăn cách không gian, uy áp của người bề trên lặng lẽ lan tỏa.

Chử Triều An không nói gì, ánh mắt cậu dừng lại bên cạnh Phượng Khuynh.

Lại thấy cái vạch tiến độ màu xanh lá nhỏ xíu ở giữa, từ "11%" lúc ở tiệc tối đã tăng lên "11.5%".

Chử Triều An chớp mắt.

Nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Phượng Khuynh lúc này, cậu cảm thấy một sự thú vị lan tỏa trong lòng.

Yêu Hoàng sao…

Rõ ràng trong lòng vẫn chưa hết giận, lại cố tỏ ra lạnh lùng.

Nếu không phải cái vạch tiến độ kia cho thấy Phượng Khuynh không hề tức giận, Chử Triều An đã bắt đầu nghi ngờ mình có phải đã quá đáng hay không.

Công khai cãi lời mệnh lệnh của hoàng đế, ở Yêu tộc, chắc chắn không có yêu nào dám làm như vậy.

Nghĩ đến đây, Chử Triều An cúi mắt xuống: “Thuộc hạ biết sai rồi.”

Vừa dứt lời, Phượng Khuynh chống tay xuống bàn, liếc mắt cười nhìn cậu: “Ồ?”

Chử Triều An mím môi.

Phượng Khuynh hơi nhướng mày lên rồi hỏi lại: “Sai ở đâu?”

"Không nên tự ý ra ngoài." vừa nói vừa định quỳ một gối xuống, nhưng chưa kịp chạm đầu gối xuống đất, cậu đã cảm thấy một luồng sức mạnh vô hình nâng mình lên.

Trong đôi mắt lạnh lùng của Chử Triều An thoáng hiện một tia dao động, hàng mi dài khẽ rũ xuống: “Tạ bệ hạ thứ tội.”

Cậu vừa nói xong, đã nghe thấy giọng Phượng Khuynh không vui vang lên: “Ai cho phép ngươi quỳ?”

Chử Triều An ngẩng đầu lên.

Cậu thấy Phượng Khuynh đã đứng dậy, đứng trước mặt mình, hơi cúi xuống nhìn Chử Triều An. Đôi mắt phượng hẹp dài khẽ khép lại, phủ xuống một bóng mờ nhạt.

Trong giây lát, đôi mắt đen trắng rõ ràng mở ra, phản chiếu hình ảnh Chử Triều An, cả người cậu bị bao phủ trong đó, không chỗ nào che giấu.

Một cảm xúc căng thẳng vô cớ nảy sinh trong lòng, Chử Triều An lùi lại phía sau: “Bệ hạ.”

Một lúc sau, đôi mắt phượng long lanh như chứa nước của Phượng Khuynh hơi xếch lên, trên khuôn mặt xinh đẹp như hoa đào càng thêm vẻ ngông cuồng, tùy hứng vô cùng: “Nếu không có lệnh của trẫm, ngươi không được quỳ trước bất kỳ ai.”

Chử Triều An đã nghe những lời này, cậu nhìn Phượng Khuynh, chỉ nghe người kia nói xong lại thêm một câu:

“Cũng bao gồm cả trẫm.”

Sau khi Phượng Khuynh nói những lời này, Chử Triều An khựng lại một chút rồi hoàn hồn.

Bóng dáng cao gầy màu đỏ biến mất ở gần đó, đợi cậu quay đầu lại thì thấy Phượng Khuynh đã ngồi trở lại.

Dừng một chút, Chử Triều An nói: “Vâng.”

Phượng Khuynh gật đầu.

Trước mặt hắn, trên bàn thấp bày một bộ trà cụ tinh xảo.

Thấy vậy, Chử Triều An bước tới, tự động rót trà cho hắn. Đường cong lạnh lùng trên khuôn mặt cậu dường như mềm mại hơn không ít, mọi cử động đều có vẻ đặc biệt nghiêm túc.

Một chén trà rót đến bảy phần, hơi nước nóng hổi bốc lên che mờ tầm mắt.

Chử Triều An đẩy chén trà qua.

"Tự ngươi rót cho mình một chén nữa đi." Phượng Khuynh không động đậy, nói.

Chử Triều An làm theo lời, rót thêm một chén nữa.

Lúc này Phượng Khuynh mới vừa lòng cầm chén trà lên, cùng với hương thơm thoang thoảng đưa vào miệng.

Đồ vật Bồng Lai chuẩn bị đều là thượng phẩm, Chử Triều An cũng nhấp một ngụm trà, nước trà trôi xuống cổ họng, vẫn còn cảm thấy hương thơm lưu lại trên môi răng.

Cậu không phải là người thích trà, chính xác mà nói là chưa bao giờ uống trà.

Cũng là từ khi xuyên vào cuốn sách này, mới có nhiều trải nghiệm như vậy.

Đang suy nghĩ, Chử Triều An thấy Phượng Khuynh đang nhìn mình qua khóe mắt.

Chử Triều An đặt chén trà xuống, đối diện với hắn.

Chỉ vừa chạm mắt, Phượng Khuynh đã quay đi, nhưng ngay giây sau lại quay đầu lại, nhíu mày nhìn chằm chằm Chử Triều An.

Chử Triều An cũng không né tránh.

Hai người nhìn nhau rất lâu, sau đó mới nghe Phượng Khuynh nói: “Ngươi muốn tham gia cuộc thi của giới tu chân không?”

Đến rồi.

Nghe Phượng Khuynh nói vậy, Chử Triều An biết đối phương cuối cùng cũng muốn bắt đầu thảo luận về chuyện thi đấu sắp tới.

Chỉ là có chút khác với những gì bản thân nghĩ.

Phượng Khuynh không đợi Chử Triều An lên tiếng đã tự mình nói tiếp: “Trẫm có thể bảo Các chủ Bồng Lai cho ngươi một suất.”

Khóe miệng Chử Triều An hơi giật, lập tức muốn mở miệng từ chối.

Nhưng Phượng Khuynh nhanh hơn , ba câu nói không hề dừng lại: “Cứ quyết định như vậy đi, trẫm sẽ lập tức truyền âm cho nàng.”

Chử Triều An nhìn hắn giả vờ truyền âm cho Các chủ Bồng Lai, lông mày giật giật.

Nếu cậu không tham gia bữa tiệc tối, không biết Phượng Khuynh đã sớm lo cho mình một suất, có lẽ bản thân đã thật sự bị hành động nghiêm túc giả tạo của hắn lừa gạt rồi.

Không biết mình đã sớm bị lộ, Phượng Khuynh vẫn còn "truyền âm" xong bèn cong khóe môi, mắt phượng nhìn chằm chằm cậu: “Xong, cuộc thi sắp tới, ngươi sẽ là người duy nhất của Yêu tộc tham gia.”

Vinh dự lớn lao như vậy lại rơi xuống đầu Chử Triều An.

Phượng Khuynh chờ đợi người kia kinh ngạc vui mừng đáp lại, nhưng khi hắn nhìn sang thì chỉ thấy vẻ mặt vô cảm của Chử Triều An.

Một chút niềm vui cũng không thể tìm thấy trên mặt .

Phượng Khuynh: “...”

Chử Triều An bình tĩnh nhìn lại, trong lòng cũng bình lặng.

Cuộc so tài sắp tới, cậu một mình đóng hai vai, cứ như vậy mà quyết định rồi.

Ngày mai là cuộc thi, phần lớn đệ tử các môn phái đều ở trong nơi mà Bồng Lai Các đã sắp xếp cho họ để chuẩn bị cho ngày thi đấu thứ nhất. Vẫn còn một số người ra ngoài dạo chơi, thưởng thức cảnh đẹp hiếm có của Bồng Lai.

Chỉ vì sau khi xếp hạng cuộc thi , các đại tiên môn đều sẽ trở về môn phái, nên lúc này mọi người tranh thủ thời gian ngắm cảnh, dù sao cũng khó có được cơ hội này, lần sau không biết sẽ tổ chức ở đâu.

Cuộc thi phần lớn dựa vào thực lực, chỉ một ngày cũng không thể giúp tu vi đột phá mạnh mẽ, cho nên Kỷ Lương và những người khác cũng muốn đi thưởng thức cảnh đẹp Bồng Lai.

Sáng sớm, Chử Triều An đã nghe thấy Kỷ Lương gọi người khắp Lạc Hà Trai, tất cả sư huynh đệ đều tụ tập lại một chỗ. Kỷ Lương nói: “Hôm qua khi ta trở về, nghe nói có mấy cảnh đẹp nổi tiếng ở Bồng Lai, chúng ta cùng nhau đi xem nhé?”

Mọi người đều không có ý kiến: “Được đó! Ta vẫn là lần đầu tiên đến Bồng Lai, cũng muốn mở mang kiến thức!”

Kỷ Lương cười hì hì, trêu chọc vài vị sư huynh đệ, cuối cùng nhìn Chử Triều An: “Lục sư huynh cũng đi cùng đi.”

Chử Triều An nghĩ nghĩ: “Được.”

Đoàn người đi ra ngoài đảo, trên đường gặp không ít đệ tử các môn phái khác, rõ ràng cũng giống như họ, muốn ra đảo.

"Vị đạo hữu này, các ngươi đây là muốn đi đâu vậy?" Kỷ Lương nhân cơ hội nhập vào đội ngũ của một môn phái, hỏi thăm họ.

Người nọ liếc nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng mắt ở vạt áo , thái độ lập tức thay đổi, biết gì nói nấy: “Nguyên lai là sư huynh của Triều Diễn Tông, chúng ta đây là muốn đi trước Thần Đảo. Rất nhiều đệ tử các môn phái khác cũng qua đó, nghe nói hôm nay Thiếu Các chủ Bồng Lai sẽ đến đó giảng đạo.”

Không chỉ Bồng Lai, rất nhiều môn phái cũng sẽ như vậy, để những đệ tử ưu tú trong môn phái giảng đạo cho các đệ tử còn lại, dùng làm chỉ dẫn tu luyện.

Hôm nay Bồng Lai vừa lúc có Thiếu Các chủ giảng đạo, chuyện này đã lan truyền khắp nơi từ bữa tiệc tối hôm qua. Chỉ vì đệ tử Triều Diễn Tông ngồi ở vị trí cao nhất, nên họ không nghe thấy những gì các đệ tử môn phái khác thảo luận.

Tên đệ tử kia thấy Kỷ Lương có chút do dự, liền nói thêm: “Các chủ đặc biệt cho phép mọi người đến xem, nên không sao đâu.”

Kỷ Lương cười: “Như vậy, đa tạ vị sư đệ này.”

“Sư huynh khách khí quá...”

Sau khi Kỷ Lương trò chuyện với người nọ, cậu ta kể lại những gì họ vừa nói cho mọi người nghe, cuối cùng quyết định: “Đi! Chúng ta đi Thần Đảo!”

Những buổi giảng dạy như vậy thường không cho phép đệ tử môn phái khác đến xem, lần này Bồng Lai Các đặc biệt cho phép các môn phái khác đến quan sát, có thể nói là rất hào phóng.

Cũng chính vì vậy mà thu hút không ít môn phái đến trước.

Thiếu Các chủ Bồng Lai Các, giới tu chân đã sớm có lời đồn, trời sinh hỗn độn đạo thể, tu luyện chắc chắn là không cần bàn cãi, có thể nói là trăm năm khó gặp một lần tư chất tu tiên.

Thêm vào đó là thiên tư thông minh tuyệt đỉnh, là người xuất sắc trong thế hệ đệ tử trẻ tuổi.

Lại là một nhân vật thần tiên công tử.

Có nhận thức như vậy, các đệ tử đều muốn nhìn xem, vị Thiếu Các chủ này rốt cuộc có phong thái như thế nào.

Khúc nhạc trên lầu cao hôm qua cũng khiến mọi người khó quên, càng khiến người ta muốn được thấy dung mạo thần tiên của đối phương.

Chử Triều An đi theo đoàn người Triều Diễn Tông lẫn vào trong đội ngũ đi đến Thần Đảo. Vị trí địa lý của Thần Đảo ở Bồng Lai cũng thuộc hàng tuyệt hảo, từ xa nhìn lại, giữa một vùng biển xanh bao la, một hòn đảo cao vút hiện ra.

Mọi người lên đến Thần Đảo, đã có rất nhiều đệ tử các môn phái đến rồi, đang đi vào bên trong.

Chử Triều An theo dòng người đi vào, đứng yên bên ngoài một đạo tràng.

Ở giữa đạo tràng có một đài cao, có lẽ là nơi Thiếu Các chủ Bồng Lai giảng đạo. Bên ngoài đài cao đã ngồi đầy đệ tử Bồng Lai Các.

Các đệ tử môn phái khác đến xem đều đứng thẳng.

Chử Triều An vừa ngước mắt lên đã chạm phải một đôi mắt màu mực, đôi mắt sâu thẳm như đầm nước u tối nhìn về phía này, dường như có ánh tím nhạt nhòa lưu chuyển.

Chử Triều An chạm mắt với Ma Tôn.

Chính xác mà nói.

Là Ma Tôn Kỳ Việt giả dạng thành đệ tử Thương Sơn phái.

Chưa kịp nghĩ nhiều, đã nghe thấy phía trước có người hô lớn: “Thiếu Các chủ ra rồi!”

Ánh sáng xanh lóe lên, trên đài cao trống không xuất hiện một người, có từng đợt quỷ khí nhè nhẹ lan tỏa ra, rất nhỏ bé, không rõ ràng.

Nhưng vẫn bị Chử Triều An dưới đài, với giác quan nhạy bén, bắt được một tia.

Cậu đột ngột ngẩng đầu nhìn lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play