Hai người chậm rãi tiến về phía hậu viện. Lâm Lạc đi sau Ngọ Hoài, dáng vẻ ung dung, ánh mắt thản nhiên, dường như chẳng hề quan t@m đến bố cục hay cách bài trí trong phủ. Hắn cũng chẳng buồn để ý đến những ánh mắt tò mò từ gia nhân trong phủ, chỉ lặng lẽ bước đi, trầm mặc không nói một lời.
Đến trước cửa chủ viện, Ngọ Hoài dừng chân, xoay người nhắc nhở:
"Năm đó, sau khi phụ thân ta mất, toàn bộ di vật đều bị thiêu hủy, không còn gì sót lại. Mẫu thân ta bệnh nặng một trận, từ đó chẳng giao tiếp với ai, tinh thần ngày một sa sút. Nếu Lâm đại nhân hỏi được gì thì hỏi, nhưng xin đừng khiến người kinh động."
Lâm Lạc gật đầu, giọng bình thản.
"Ngọ tướng quân yên tâm, ta tự có chừng mực."
Bước vào sân, một mùi hương nến nồng đậm xộc thẳng vào mũi, gay gắt đến mức khiến người ta suýt sặc. Trong viện trồng nhiều cây bông gòn, nhưng vì còn là đầu đông nên chỉ thấy những cành khẳng khiu trơ trụi, những nụ hoa non chưa thành hình lác đác trên cành, trông có phần lạnh lẽo tiêu điều. Nhưng đến tháng ba, tháng tư, khi hoa nở rộ, khắp cây sẽ là một màu đỏ rực rỡ, cánh hoa bay lả tả trong gió, tạo nên một khung cảnh mỹ lệ mê người. Khung cảnh ấy tương phản hoàn toàn với vẻ hiu quạnh hiện tại.
Ngọ Hoài từng nói, đây là loài cây mà phụ thân hắn yêu thích nhất lúc sinh thời.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play