Tây Bắc khô cằn, quanh năm hiếm mưa, dù là đầu thu, cái nóng vẫn khiến con người khó chịu đến cực điểm.
Năm đó, người Hồ xâm phạm biên giới, khói lửa chiến tranh bùng lên bốn phía, tiếng trống trận vang vọng trời cao. An Vương đích thân thống lĩnh đại quân xuất chinh, đôi bên giao chiến ác liệt, mùi máu tanh tràn ngập chiến trường. Xác người ngổn ngang, máu nhuộm đỏ cả một vùng biên cảnh...
Trong cuộc chiến đó, Phúc bá, lúc ấy chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, bị ép trà trộn vào đại doanh quân đội Đại Chu để phóng hỏa kho lương. Không may, ông bị quân lính phát hiện, bị đánh đến mức toàn thân bầm dập, nằm co quắp trên nền đất bùn lầy, máu tươi loang lổ, hơi thở mong manh như một con dê non chờ bị làm thịt. Khi lưỡi kiếm sáng loáng chực chờ xuyên qua thân thể ông, Phúc bá đã mở to đôi mắt, kiên quyết nhìn chằm chằm vào mũi kiếm lạnh lẽo ấy. Ông muốn, trước khi chết, được nhìn rõ sự tàn nhẫn của thế gian này.
Nhưng điều ông không ngờ đến là, lưỡi kiếm đó, ngay trước khi chạm vào da thịt mình, đột nhiên dừng lại.
Đám người tản ra, nhường đường cho một bóng dáng cao lớn bước ra.
Đó là lần đầu tiên ông nhìn thấy An Vương.
Dù 44 năm đã trôi qua, ông vẫn nhớ rõ hình ảnh ấy, một nam nhân khoác trên mình bộ giáp sắt cứng cáp, tay cầm trường kiếm, dáng vẻ uy nghiêm như thiên thần giáng thế. Nhưng điều khắc sâu trong trí nhớ của ông nhất không phải là bộ giáp hay thanh kiếm ấy, mà là đôi mắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT