Tác giả Ngu Uyển Uyển
Ba Thẩm và Du Văn ly hôn.
Nhưng cũng không hẳn là vì mâu thuẫn, chỉ là sau khi biết Thẩm Hoài và Vân Vũ cứ quanh quẩn bên nhau mãi không rời thì mới đưa ra quyết định này.
Lúc đầu, ba Thẩm rất tức giận, cho rằng Thẩm Hoài suốt ba năm nay vẫn không thay đổi tính nết, nghĩ rằng anh lại một lần nữa ép buộc Vân Vũ.
Về sau vẫn là Vân Vũ dọn về nhà, đích thân giải thích rõ ràng thì ba Thẩm và Du Văn mới không nói thêm gì nữa.
Dì Du thì khá thoải mái, nếu là do con gái mình tự lựa chọn thì bà đều ủng hộ. Ba Thẩm thì cứng rắn hơn nhiều, nhưng sau đó cũng dần xuôi theo.
Trên danh nghĩa là anh em thì nói ra quả thật khó nghe, dù bọn họ hoàn toàn không có quan hệ máu mủ, nhưng sau nhiều lần bàn bạc, ba Thẩm và Du Văn vẫn quyết định ly hôn.
Giấy đăng ký kết hôn chẳng qua chỉ là một tờ giấy, cả hai người họ cũng không đặt nặng. Ba Thẩm đã giao toàn bộ quyền sở hữu Tập đoàn Thẩm thị lại cho Thẩm Hoài.
Còn ông thì nhẹ nhàng vô sự, dẫn Du Văn đi du lịch khắp nơi trên thế giới để tận hưởng khoảng thời gian của riêng họ.
Dù gì thì con cháu có phúc của con cháu, ông cũng chẳng can thiệp nữa.
Tuy vậy, trước khi rời đi, ba Thẩm vẫn nghiêm khắc cảnh cáo đứa con trai không nên thân của mình.
Ông nói nếu để Vân Vũ chịu một chút uất ức nào, dù ông và Du Văn có đang ở chân trời góc bể cũng sẽ lập tức quay về để dạy dỗ anh. Đến lúc đó đừng nói gì đến Vân Vũ, ngay cả Tập đoàn Thẩm thị, Thẩm Hoài cũng đừng mong giữ được.
Khoảng một năm sau đó, Vân Vũ mới đồng ý lời cầu hôn của Thẩm Hoài. Mối quan hệ "anh em" trước đây của hai người được cố tình che giấu, ai biết thì cũng đều ngầm hiểu mà giả vờ như không hay.
Thế nhưng chỉ mấy ngày sau khi họ kết hôn, Vân Vũ bắt đầu có dấu hiệu chóng mặt, mệt mỏi và chán ăn.
Khi đó Thẩm Hoài hoảng sợ không thôi, sau khi kiểm tra mới biết là cô đã mang thai gần hai tháng.
Vì sao lại như vậy? Bởi vì trước khi kết hôn, Thẩm Hoài từng liều lĩnh leo lên giường một lần. Tuy rằng có chuẩn bị, nhưng vẫn trúng ngay lần đầu.
Đứa trẻ đến quá bất ngờ khiến lòng Thẩm Hoài vừa vui vừa lo. Vui vì đây là con của anh và Vân Vũ, lo là vì đứa trẻ đến quá sớm.
Anh sợ Vân Vũ sẽ không muốn giữ lại đứa bé này.
Còn nhớ khi bác sĩ riêng đến kiểm tra tại nhà và thông báo có thai, phản ứng đầu tiên của Thẩm Hoài là chạy ra ngoài để tiêu hóa tin tức khiến anh quá đỗi xúc động ấy.
Sau khi bình tĩnh lại, anh mới quay vào phòng ngủ. Vân Vũ lúc ấy đang nửa ngồi tựa vào đầu giường, lễ phép tiễn bác sĩ rời đi.
Giây tiếp theo, người đàn ông cao lớn, tuấn tú kia đã ngồi xuống mép giường, cẩn thận nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cô.
Anh chăm chú nhìn Vân Vũ, môi mấp máy như muốn nói điều gì đó nhưng lại không biết mở lời thế nào.
Vân Vũ mỉm cười, nửa đùa nửa thật:
“Anh vui quá đến ngẩn người rồi à?”
“Ừ, anh thật sự rất vui, A Vũ... Nhưng anh càng mong em cũng sẽ vui.”
Giọng Thẩm Hoài nhẹ nhàng, anh cung kính nâng tay cô lên, khẽ hôn lên mu bàn tay.
“Xin lỗi, đều là lỗi của anh. Em còn thấy choáng đầu không?”
“Nếu em không muốn sinh con, thì chúng ta sẽ không sinh, cả đời cũng không sinh.”
Khi nói ra những lời ấy, trong mắt anh hiện lên vẻ kiên quyết xen lẫn áy náy. Lúc nãy ở bên ngoài, khi đã bình tĩnh lại, anh đã gọi điện tìm hiểu về việc thắt ống dẫn tinh.
Vân Vũ từng thấy anh trong thương trường với dáng vẻ lạnh lùng, quyết đoán như sấm rền gió cuốn. Nhưng ở trước mặt cô, anh lại luôn là người dịu dàng, hết lòng yêu thương cẩn thận che chở.
Cô đưa tay còn lại nhẹ nhàng đặt lên bụng mình, khó tin rằng nơi yên tĩnh, mềm mại này lại đang dưỡng thành một sinh mệnh nhỏ bé.
Vân Vũ ngẩng đầu nhìn gương mặt góc cạnh như tạc của Thẩm Hoài, chợt nghĩ rằng đứa con của cô và anh nhất định sẽ rất xinh đẹp.
Vân Vũ bất đắc dĩ thở dài, hơi cau mày, tỏ vẻ có chút giận dỗi, nhìn Thẩm Hoài rồi nói:
“Cho nên... anh là không muốn chịu trách nhiệm với em và con sao?”
Thẩm Hoài ngẩn người, ngay sau đó đột ngột ngẩng đầu nhìn cô. Trong khoảnh khắc, đầu óc anh như trống rỗng.
Chỉ mất vài giây, anh mới hiểu ra ý trong lời nói của Vân Vũ. Đôi mắt anh lập tức ánh lên niềm vui sướng tột cùng và sự xúc động không thể diễn tả thành lời.
“A Vũ…”
Anh nhẹ nhàng cúi người ôm lấy vòng eo cô, áp mặt vào cái bụng vẫn còn phẳng lì ấy như thể đang ôm cả thế giới trong tay.
Vân Vũ lại khẽ mỉm cười, bất đắc dĩ như thể đang dỗ một đứa trẻ, tay nhẹ xoa lên đỉnh đầu Thẩm Hoài.
Anh không dám ôm chặt, cũng không dám thở mạnh.
Bởi vì anh biết, cô gái ngoan ngoãn của anh đã đồng ý sinh đứa con của họ, đứa con khiến anh, một kẻ từng u ám và tự ti, có thể trở thành một người cha.
Vân Vũ bỗng nghe thấy người đàn ông đang ôm eo mình khẽ nghẹn ngào một tiếng.
“bé ngoan của anh, chờ con chào đời rồi, anh sẽ yêu nó giống như anh yêu em vậy. Anh sẽ cho con những điều tốt đẹp nhất, sẽ dạy dỗ nó thật tốt, nuôi con trắng trẻo, bụ bẫm...”
Trong tưởng tượng của Thẩm Hoài, con của anh và Vân Vũ chắc chắn sẽ là một bé gái trắng trẻo, mũm mĩm, xinh xắn giống mẹ, khiến ai cũng phải yêu mến.
Thế nhưng khi đứa nhỏ chào đời, Thẩm Hoài lập tức muốn rút lại những lời mình đã nói trước đó.
Không phải con gái, mà là một cậu nhóc nghịch ngợm.
Đáng nói hơn, tính cách của nhóc con này chẳng khác gì anh hồi nhỏ, tóm gọn trong bốn chữ: "phiên bản thu nhỏ".
Thẩm Hoài thật sự cảm thấy mình đang tự chuốc lấy khổ.
Lần đầu học nói, từ đầu tiên con gọi là “mẹ”, nhất quyết không chịu gọi “ba”.
Buổi tối đến giờ ngủ là bắt đầu giả vờ khóc nhè. Thẩm Hoài ôm đi ngủ riêng thì nó gào không ngớt, còn Vân Vũ ôm thì lập tức nín, nhất định phải ngủ chung với mẹ.
Lớn lên thêm chút nữa thì lộ rõ tính cách, bên ngoài cười tươi rạng rỡ như nắng, bên trong lại lạnh nhạt, thay đổi sắc mặt cực nhanh, tài ngụy trang thì y hệt Thẩm Hoài thời trẻ.
May mà nhóc con không “hại đời” ai, chỉ hại đúng ông bố là Thẩm Hoài, suốt ngày bám lấy mẹ giành tình cảm, tranh sủng với bố như chuyện thường tình.
À, suýt nữa thì quên, tên nhóc là Thẩm Cẩn Chi, cái tên do ông bà nội – Thẩm phụ và Du Văn – đích thân tra từ điển để đặt. Ở nhà, cậu bé có biệt danh là Đậu Đậu.
Hôm đó, Vân Vũ ra ngoài đi dạo phố với bạn thân Lâm Hiểu Hiểu, để Đậu Đậu lại cho trợ lý riêng của Thẩm Hoài, anh Lương đưa đến công ty Thẩm thị chơi.
Trợ lý Lương vừa dừng xe ổn định thì lập tức đeo cặp phim hoạt hình nhỏ của cậu bé xuống, định mở cửa ghế sau thì đã thấy Đậu Đậu lon ton nhảy xuống xe.
Thằng nhóc mới bốn, năm tuổi mà chạy thoăn thoắt về phía tòa nhà công ty cao tầng.
“Tiểu thiếu gia, chờ chú với!”
Trợ lý Lương luống cuống hét lên, vội vàng xách cặp sách nhỏ đuổi theo, đồng thời đóng cửa xe lại.
Nhưng chưa kịp đuổi tới thì Đậu Đậu đã vòng trở lại, gương mặt nhỏ giống hệt Thẩm Hoài, chẳng biểu cảm gì, nghiêm túc đến buồn cười.
"Tiểu thiếu gia, cháu đúng là…. làm chú cảm động muốn khóc luôn á…"
Trên mặt trợ lý Lương hiện lên vẻ vui mừng. Cậu bé này càng ngày càng hiểu chuyện, còn biết quay lại chờ người lớn nữa chứ.
“Quên lấy cặp sách.”
Đậu Đậu lẩm bẩm, giật lại cặp sách trong tay trợ lý Lương, rồi không nói lời nào xoay người chạy vào công ty.
Chiếc cặp tuy có hơi trẻ con, nhưng đây là món quà mẹ mua, cậu thích lắm.
“Thì ra… quay lại là để lấy cặp sách à…”
Trợ lý Lương như tan nát cõi lòng, lập tức tỉnh táo bước nhanh đuổi theo Đậu Đậu, cái cục cưng này chạy còn nhanh như gió.
Người trong công ty ai cũng biết Đậu Đậu, cậu nhóc một đường đi thẳng, ngồi thang máy chuyên dụng dành riêng cho tổng tài lên thẳng văn phòng Thẩm Hoài.
Sau đó cậu ta thản nhiên ngồi phịch xuống ghế trong văn phòng, mắt to trừng mắt to với Thẩm Hoài.
“Tối nay ba ngủ ở phòng khách đi, con đã nói với mẹ rồi, con muốn ngủ với mẹ.”
Tiểu shota mặt không cảm xúc nói, Thẩm Hoài đang cúi đầu ký văn kiện thì tay khựng lại, gân xanh trên trán lập tức giật giật.
Anh ngẩng đầu nhìn bản sao mini của mình, rồi lại cúi xuống, nhàn nhạt đáp một chữ:
“Biến.”
“A.”
Thẩm Đậu Đậu chẳng chút sợ hãi, lập tức nhảy xuống khỏi chiếc ghế cao, khoanh tay trước ngực, y hệt một phiên bản thu nhỏ của tổng tài bá đạo.
“Vậy con đi tìm chú Cảnh Trần với chú Tư làm ba.”
Thẩm Hoài bất đắc dĩ đưa tay đỡ trán, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thẩm Đậu Đậu, cuối cùng vẫn phải đầu hàng.
Đúng là tổ tông nhỏ của anh mà, đúng là con trai tốt a, nhà ai có thằng con mỗi ngày đều chống đối ba mình thế này chứ, chắc tại anh lúc trước làm nhiều chuyện quá đáng, ông trời mới phái cái cục nợ nhỏ này đến trừng phạt anh.
Buổi tối, Đậu Đậu như nguyện được ngủ với mẹ, nhưng nửa đêm lại bị ai đó bế về phòng ngủ.
Vân Vũ đang mơ màng thì cảm giác được bên cạnh có người thay đổi, định mở mắt ra thì đã bị ôm vào một vòng tay ấm áp quen thuộc.
Biết là Thẩm Hoài nên cô không mở mắt nữa, mặc kệ cơn buồn ngủ dâng lên, vô thức trong lòng ngực anh tìm một tư thế thoải mái nhất rồi tiếp tục ngủ.
Thẩm Hoài dưới ánh trăng nhàn nhạt nhìn cô gái đang ngủ say trong vòng tay mình, trong mắt đầy ý cười. Anh cúi đầu hôn nhẹ lên má cô một cái, vẫn thấy chưa đã, lại hôn thêm hai bên má nữa.
Sau đó, anh mãn nguyện nhắm mắt lại, cẩn thận ôm chặt lấy Vân Vũ, như thể đang ôm trọn cả thế giới của mình.