Tác giả Ngu Uyển Uyển
Ống tay áo của Thẩm Hoài được xắn lên đến khuỷu tay, cánh tay lộ ra rắn chắc mạnh mẽ. Nghe cô nói, anh chỉ cúi người, nhẹ nhàng giúp Vân Vũ cài dây an toàn.
Thẩm Hoài hít sâu một hơi, sau đó nở nụ cười như thường ngày với Vân Vũ.
“Chúng ta đến chỗ khác ở nhé, ngoan…”
Thẩm Hoài cúi xuống khẽ hôn lên đôi môi hồng của Vân Vũ, sau đó mới quay người lại, thu hồi nụ cười thoải mái trên mặt, nhíu mày ngồi vào ghế lái.
Anh dường như rất gấp gáp, lái xe với tốc độ nhanh hơn hẳn, liên tục nhìn gương chiếu hậu khi đang chạy trên đường.
Vân Vũ ngồi ở ghế phụ, nắm chặt dây an toàn, trong đầu rối bời suy nghĩ.
Tại sao hôm nay Thẩm Hoài lại đột nhiên đưa cô ra ngoài?
Cô không nhịn được mà hơi nghiêng đầu nhìn sang Thẩm Hoài đang tập trung lái xe.
Bàn tay của anh nắm chặt vô lăng, gò má góc cạnh, vẻ mặt lạnh lùng với hàng mày hơi nhíu lại, trông như đang có điều gì lo lắng.
Trong lòng Vân Vũ không khỏi dấy lên một ý nghĩ đầy chấn động.
Chẳng lẽ chuyện cô bị Thẩm Hoài giam giữ đã bị phát hiện rồi sao? Nên anh mới vội vã đưa cô đến nơi khác như vậy…
Vân Vũ che giấu tia hy vọng trong đáy mắt, đầu óc cô đang hoạt động hết công suất để nghĩ xem làm cách nào có thể để lại dấu vết của mình.
Ngay lúc này, khi họ chuẩn bị lái xe đi thẳng qua một ngã tư lớn, mọi thứ vốn dĩ vẫn rất suôn sẻ, thời điểm này trên đường cũng ít xe.
Nhưng đúng lúc chiếc xe đi vào trung tâm ngã tư, từ bên cạnh đột ngột lao ra một chiếc xe tải nhỏ, hướng thẳng đến cánh cửa ghế phụ.
Vân Vũ siết chặt dây an toàn, không hiểu sao trong lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm.
Ngay trước khoảnh khắc va chạm, cô nghe thấy tiếng Thẩm Hoài cởi dây an toàn, sau đó lập tức bị anh nhào người đè lên, ôm chặt vào lòng.
“Rầm!”
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đến mức Vân Vũ còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra, thì đã bị Thẩm Hoài ôm chặt trong lòng, đến cả một sợi tóc cũng không bị lộ ra ngoài.
Âm thanh trời đất đảo lộn, tiếng xe lật nhào lê trên mặt đất, còn có cả tiếng kính vỡ vụn — tất cả khiến cô không thể kiểm soát được mà nhắm chặt mắt lại.
Đến khi cô run rẩy mở mắt ra, liền thấy Thẩm Hoài vẫn giữ nguyên tư thế ôm chặt cô trong lòng, toàn thân che chắn phía trên người cô.
Anh nhắm mắt lại, hơi thở yếu ớt vang lên từng nhịp, máu từ tóc anh nhỏ xuống, từng giọt rơi lên má Vân Vũ.
Có lẽ là bị đau, hoặc bị biến cố bất ngờ này dọa sợ, cũng có thể là vì nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Thẩm Hoài…
Trên người cô dường như cũng bị thương, không biết ở đâu truyền đến cơn đau nhè nhẹ.
“Thẩm Hoài!”
Cô bỗng nhiên đỏ hoe đôi mắt, sắc mặt và đôi môi lập tức tái nhợt không còn chút huyết sắc, trên mặt dính đầy máu, trong hơi thở là mùi tanh nồng của máu.
Thẩm Hoài dường như không thể mở mắt nổi, trong vô thức lại càng ôm cô chặt hơn vào lòng.
Đôi tay bị mảnh kính vỡ cắt rách đến mức máu me be bét, run rẩy vuốt nhẹ lên đỉnh đầu cô như để an ủi.
“Anh ở đây… ngoan, đừng sợ… đừng… sợ…”
Trong căn phòng cũ kỹ, xập xệ ở khu phố cổ, cô gái mặc bộ đồ ngủ đã bạc màu, gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình tivi.
Trên tivi, một người dẫn chương trình ăn mặc chỉnh tề đang phát một bản tin:
“Vụ tai nạn của người thừa kế Tập đoàn Thẩm thị, Thẩm Hoài, hiện đang được cảnh sát tích cực điều tra, may mắn là không có vụ tử vong, theo thông tin, tài xế gây tai nạn là người bị sai khiến, các chi tiết liên quan sẽ được cập nhật…”
An Hân tức giận tắt tivi, cả căn phòng lập tức rơi vào im lặng.
“Tại sao… tại sao? Tại sao!”
Cô điên cuồng ném tất cả những thứ trên bàn xuống sàn, âm thanh lạch cạch vang lên khắp cả căn phòng cho thuê.
“Cô ta chẳng những không chết sao? Cô ta không chết!”
An Hân nhíu mày, túm chặt tóc hai bên đầu, khuôn mặt đầy phẫn nộ. Cô ngẩng đầu lên, không cam lòng nói:
“Cậu không phải là hệ thống sao? Sao ngay cả khi cậu ra tay cũng không thể giết chết cái nhân vật phụ ngu ngốc kia?!”
【Hệ thống phát hiện rằng khi vụ việc xảy ra, Thẩm Hoài đã bảo vệ nhân vật phụ mục tiêu, và vì Thẩm Hoài là một trong những nam chính của thế giới này, có sự bảo vệ của Thiên Đạo nên không thể chết】
【Mà nhân vật phụ được Thẩm Hoài bảo vệ, gián tiếp được Thiên Đạo bảo vệ, vì thế không thể xảy ra cái chết do tai nạn bất ngờ】
Sau khi xả cơn giận, An Hân mệt mỏi ngồi xuống ghế, tay nắm chặt thành đấm, rõ ràng là vẫn rất không cam lòng.
Tại sao cô, một nhân vật phụ, lại có thể nhận được tất cả tình yêu và sự chú ý của những nam chính? Và giờ cô lại phải sống chen chúc với bố mẹ nghèo khổ trong một căn phòng cho thuê.
Nếu không có cái nhân vật phụ kia, cô đã từng bước trở thành người được lòng Tô Cảnh Trần, bây giờ có lẽ đã sống trong biệt thự của Tô gia, hưởng thụ vô vàn người hầu.
Chứ không phải sống trong căn nhà không dám bật điều hòa này, đếm từng đồng mà sống qua ngày!
“Hân Hân!”
An Hân nghe thấy tiếng mẹ mình, ngay lập tức cửa phòng cô bị mở ra, mẹ cô đứng ở cửa với vẻ mặt hoảng hốt.
“Hân Hân, con có gây ra chuyện gì sao?”
“Mẹ, mẹ đang nói gì vậy….”
An Hân nhíu mày, đứng dậy khỏi ghế, cô hiện tại rất phiền lòng, ngay lập tức định đẩy mẹ mình ra ngoài.
Bất chợt, một người đàn ông cao lớn mặc đồng phục cảnh sát bước lên từ phía sau mẹ cô.
Anh ta giơ thẻ chứng minh trong tay lên, nói với An Hân:
“Căn cứ vào điều tra, chúng tôi phát hiện cô có liên quan đến vụ án mưu sát gần đây, mong cô phối hợp cùng chúng tôi về đồn cảnh sát để hỗ trợ điều tra.”