Tác giả Ngu Uyển Uyển
Ngày hôm sau, mọi người đều quay lại học viện, Bạch Lộ Lộ thì đã được người nhà mang đi.
An Hân vì trộm tiền của cha mẹ để lén tham gia buổi tiệc trên du thuyền, nên không dám về nhà tránh đầu sóng ngọn gió.
Cô chỉ có thể run rẩy trở lại học viện. Khi bước vào lớp, hai chân cô vẫn còn run lẩy bẩy.
Mọi người xung quanh đều nhìn An Hân, không ngần ngại bàn tán to nhỏ về chuyện giữa cô và Bạch Lộ Lộ.
An Hân mặt mày tái nhợt, bước chân loạng choạng rồi ngồi xuống chỗ của mình.
“Không ngờ đấy, cái đứa học sinh được tuyển đặc cách này lại chơi bời tới mức đó!”
“Đúng vậy, nếu không tận mắt thấy cô ta và Bạch Lộ Lộ cùng mấy gã đàn ông kia ngủ trong phòng ghế lô, tôi cũng chẳng thể tin nổi.”
“Trời ạ, cô ta lấy đâu ra can đảm thế? Nếu chuyện này lan ra thì thật là mất mặt cho học viện mình!”
An Hân nghe những lời mỉa mai và khinh bỉ xung quanh, nắm chặt hai tay đến mức run rẩy.
Tối qua, sau khi cô và Bạch Lộ Lộ bị người của Thẩm Hoài đưa đi, cả hai bị ném vào căn phòng mà trước đó Bạch Lộ Lộ đã được Vân Vũ sắp xếp.
Không ngờ rằng mấy gã đàn ông trong đó cũng bị Thẩm Hoài cho dùng thuốc, cô và Bạch Lộ Lộ chẳng khác nào cá nằm trên thớt, không thể phản kháng.
Một đêm điên cuồng trôi qua, đến sáng, khi nhân viên vệ sinh mở cửa phòng ra thì...
Cảnh tượng lúc ấy đã bị không ít người trông thấy. Trên diễn đàn học viện cũng tràn ngập tin đồn về chuyện của cô và Bạch Lộ Lộ tối hôm qua.
Quả đúng là “gậy ông đập lưng ông”!
Đáy mắt An Hân hiện lên vẻ u ám, đôi mắt ánh lên tia lạnh đầy căm hận.
“Vân Vũ…”
An Hân nghiến răng nghiến lợi gọi tên Vân Vũ. Nếu không phải vì lời nói của cô ta, cô căn bản đã không rơi vào tình cảnh thế này!
Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đêm qua mình quấn lấy những gã đàn ông đó, cả người An Hân lại rùng mình ghê tởm.
Đáng ra người phải bị chỉ trỏ, bị cả lớp lên án và nhục mạ là con pháo hôi kia mới đúng!
Cô là nữ chính! Cô phải gả vào nhà giàu! Cô sẽ thoát khỏi cái cảnh nghèo khó, bước chân vào tầng lớp thượng lưu! Cô tuyệt đối không thể chấp nhận kết cục như thế này!
***
Lúc này, Vân Vũ đang ở studio của học viện cùng Tư Dục quay phim tuyên truyền và chụp poster.
Cô mặc đồng phục của học viện, trang điểm nhẹ, làn da trắng, môi hồng, nụ cười rạng rỡ khiến người ta không khỏi ngoái nhìn.
Nhiếp ảnh gia cũng là người mê nhan sắc. Khi Vân Vũ và Tư Dục đứng cạnh nhau, quả thật là một cặp đôi khiến người ta phải trầm trồ vì quá đẹp.
Tư Dục cũng mặc đồng phục, một tay đút túi quần, đôi mắt đào hoa ánh lên ý cười ranh mãnh.
Cậu cao hơn Vân Vũ khá nhiều, nhưng khi đứng cạnh cô lại không có cảm giác lấn át, ngược lại càng tôn thêm vẻ hoạt bát, xinh xắn của cô.
“Cười tươi hơn chút nữa nào, chúng ta chụp thêm vài tấm nhé.”
Nhiếp ảnh gia nói, tay liên tục bấm máy, tiếng chụp hình vang lên không ngừng.
Vân Vũ có chút lúng túng khi đứng trong studio trắng toát. Bình thường cô rất ít khi tự chụp ảnh, càng đừng nói đến kiểu chụp poster chuyên nghiệp như thế này.
Đúng lúc cô đang hơi căng thẳng, chợt cảm thấy vai mình nặng xuống.
Vân Vũ theo bản năng ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm ánh mắt với Tư Dục. Cậu đưa tay vòng ra sau lưng cô, nhẹ nhàng đặt lên vai cô.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần. Nhiếp ảnh gia mừng rỡ đến mức gần như phát cuồng, điên cuồng bấm máy, ghi lại khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau ấy.
“OK, OK! Nghỉ ngơi một chút nào!”
Nhiếp ảnh gia vui vẻ nói, tâm trạng cực kỳ tốt vì vừa chụp được loạt ảnh ưng ý.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, chàng trai cao lớn điển trai đặt tay lên vai cô gái nhỏ nhắn, dáng vẻ như muốn kéo cô vào lòng.
Cô gái ngẩng đầu, ánh mắt ngây thơ nhìn lên chàng trai, gương mặt nghiêng xinh đẹp đến mức khiến người ta phải thốt lên kinh ngạc.
Hoàn toàn là hình ảnh kinh điển của nam nữ chính trong phim thanh xuân vườn trường!
Tư Dục thu tay lại, mắt cụp xuống, mỉm cười nhìn Vân Vũ. Ngay sau đó, cậu đưa tay định giúp cô vuốt lại lọn tóc trước trán.
Nhưng Vân Vũ theo bản năng khẽ lùi một bước, khiến tay Tư Dục rơi vào khoảng không.
Dẫu vậy, cậu cũng không hề tức giận, chỉ ung dung thu tay về, đôi mắt đào hoa vẫn dịu dàng nhìn cô.
Ánh mắt thẳng thắn ấy khiến Vân Vũ đỏ bừng cả mặt, cảm giác nóng ran.
Cô vội quay đi, nhỏ giọng lắp bắp hỏi: “Cậu... sao cứ nhìn tớ mãi vậy?”
“Vì bạn học Vân Vũ lớn lên rất đẹp, tớ thật sự rất thích.”
Tư Dục mỉm cười, giọng nói có chút nâng lên, nhìn thiếu nữ trước mặt vì một câu nói ấy mà gò má ửng hồng, vẻ mặt càng thêm dịu dàng.
Trong mắt Tư Dục, cô giống như một cục kẹo bông mềm mại, chỉ cần bị trêu chọc một chút là đỏ bừng cả khuôn mặt, đến đuôi mắt cũng ửng đỏ.
Thật sự rất dễ bắt nạt…
Ngay lúc bầu không khí mờ ám giữa hai người dần lan rộng, một giọng nói mát lạnh vang lên, phá tan sự mập mờ ấy.
“A Vũ.”
Vân Vũ và Tư Dục đồng loạt ngẩng đầu, chỉ thấy Thẩm Hoài không biết đã đến studio từ lúc nào.
Trước mặt người ngoài, Thẩm Hoài chưa bao giờ gọi Vân Vũ là “chị”.
Cậu mặc đồng phục chỉnh tề, gương mặt tuấn tú, nét nào ra nét ấy. Nhiếp ảnh gia đứng cạnh nhìn đến ngẩn người, không khỏi tán thán đúng là học viện quý tộc, người nào cũng đẹp trai xuất sắc.
Vân Vũ vừa chạm ánh mắt với Thẩm Hoài đã lập tức né tránh, nhanh chóng đi sang một bên ngồi xuống, suốt quá trình không hề nhìn về phía cậu.
“Sao cậu lại tới đây?”
Tư Dục hỏi, giọng không còn vui vẻ như trước mà mang theo vài phần lạnh nhạt. Bởi trong ba người, chỉ có cậu là nhận ra Thẩm Hoài dành cho Vân Vũ một thứ tình cảm đặc biệt.
Thật khó khăn cậu mới có được một cơ hội riêng tư để ở cạnh cô, vậy mà Thẩm Hoài lại đột nhiên xuất hiện, khiến Tư Dục càng thêm chắc chắn về suy đoán trong lòng mình.
Không chút do dự, Tư Dục ngồi xuống ngay cạnh Vân Vũ, chân dài bắt chéo, tỏ rõ lập trường.
Ánh mắt Thẩm Hoài nhìn chằm chằm vào Vân Vũ, trong khi cô vẫn luôn tránh né ánh nhìn ấy.
“Tôi mang đồ đến.”
Giọng Thẩm Hoài vẫn lạnh nhạt như mọi khi, nhưng vừa nãy khi bước vào và trông thấy cảnh tượng kia, bàn tay đang cầm bình giữ nhiệt của cậu không khỏi siết chặt lại.
Thẩm Hoài trông thấy tay Tư Dục đặt trên vai Vân Vũ, nhìn rõ cảnh hai người vừa thân mật trò chuyện vừa tiếp xúc gần gũi.
Một cơn ghen ghét cùng bực bội không tên lập tức bùng lên trong lòng cậu, thiêu đốt dữ dội như lửa cháy lan ra khắp ngực.
Cậu khẽ buông lỏng tay, sau đó bước tới, ngồi xuống cạnh Vân Vũ khoảng cách thân mật y hệt Tư Dục ban nãy, rồi mở chiếc bình giữ nhiệt đang cầm trên tay.
“Em pha nước đường đỏ cho chị, vẫn còn nóng đấy.”
Vân Vũ bị nhét vào tay một chiếc bình giữ nhiệt không quá lớn, nắp đã được mở sẵn, hương vị ngọt ngào tỏa ra cùng làn hơi nước ấm nóng.
Mấy hôm nay cô đến kỳ, bụng quả thật không thoải mái. Cô cẩn thận đỡ lấy bình, rụt rè nhìn Thẩm Hoài một cái, rồi nhẹ giọng nói:
“Cảm ơn…”
Chà chà… cãi nhau rồi à?
Tư Dục âm thầm nghĩ trong lòng. Tuy rằng nhìn bề ngoài Vân Vũ và Thẩm Hoài vẫn khá thân thiết khi ngồi cạnh nhau, nhưng rõ ràng cô luôn cố gắng tránh ánh mắt cậu ta, cũng rất ít khi chủ động trò chuyện.
Dường như… cô đang cố ý né tránh Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài cũng nhận ra điều đó. Từ sau lần Vân Vũ dùng tay giúp cậu hôm ấy, cô bắt đầu giữ khoảng cách, thậm chí cố tình không muốn tiếp xúc nhiều nữa.
Vân Vũ nhấp vài ngụm nước đường đỏ, chất ngọt ấm áp giúp bụng cô dễ chịu hơn hẳn, đầu ngón tay vốn lạnh lẽo cũng bắt đầu ấm lên.
Cô biết Thẩm Hoài đối xử với mình rất tốt. Dù cô chỉ là con gái riêng của mẹ kế anh mang đến nhà, nhưng cậu ấy vẫn luôn chu đáo và quan tâm hết mực.
Thế nhưng… mỗi khi nhớ lại chuyện xảy ra hôm đó, trong lòng Vân Vũ lại trào lên cảm giác áy náy. Bởi vì sự thân mật ấy, đối với mối quan hệ giữa cô và Thẩm Hoài rõ ràng là đã vượt quá giới hạn.
Bản thân cô cũng dần nảy sinh cảm xúc kỳ lạ. Dạo gần đây, cô càng ngày càng cảm thấy Thẩm Hoài có chút gì đó... không bình thường, nhất là khi cậu nhìn cô.
Đôi khi chỉ một ánh mắt lướt qua thoáng chốc thôi, nhưng lại khiến cô có cảm giác như mình sắp bị ánh nhìn ấy nuốt chửng, hệt như bị thứ gì đó quấn chặt từ bên trong.
Vân Vũ cảm thấy không ổn, nhưng tất cả cũng chỉ là nghi hoặc trong lòng. Thế nên, cô chỉ có thể âm thầm lựa chọn giữ khoảng cách.