Tác giả Ngu Uyển Uyển
Thẩm Hoài đưa mắt dừng lại trên phong thư tình đặt trên bàn. Vân Vũ vừa uống một ngụm sữa bò ngọt ngào, ngẩng đầu lên liền chú ý thấy vẻ mặt Thẩm Hoài như đang thất thần.
Nàng chớp chớp mắt hỏi: “Thẩm Hoài?”
Thiếu nữ cất giọng mềm mại gọi tên Thẩm Hoài như sực tỉnh, lúc này mới bình tĩnh dời mắt đi nơi khác.
Hắn nhìn về phía Vân Vũ đang ngồi trước mặt, tay ôm ly sữa bò, dùng đôi mắt trong veo ấy chăm chú nhìn hắn.
Thẩm Hoài mỉm cười, khuôn mặt trắng nhợt mang theo chút ngại ngùng.
“Chị, sau này cứ gọi em là A Hoài là được rồi.” Thẩm Hoài nhẹ giọng nói: “Lúc mẹ em còn sống, bà cũng thường gọi em như vậy.”
Có lẽ vì nhắc đến người mẹ đã mất, ánh mắt dịu dàng của Thẩm Hoài thoáng u tối, khuôn mặt gượng gạo mà vẫn cố mỉm cười nhìn Vân Vũ.
Cả người hắn như bị hơi nước thấm ướt, trông thật tội nghiệp, giống như một chú chó nhỏ đáng thương bị bỏ rơi.
Vân Vũ mềm lòng, khẽ gật đầu rồi dịu dàng gọi:
“A Hoài…”
“Ừm, chị.”
Đôi mắt ảm đạm của Thẩm Hoài lập tức sáng lên, khuôn mặt trắng nõn cũng hơi ửng đỏ.
Vân Vũ không nhận ra, sâu trong đôi mắt giấu dưới gọng kính vàng kia ánh lên một tia tinh quái.
Hắn đang cố che giấu nội tâm kích động của mình, cùng với tâm tư bồn chồn không kiềm chế nổi muốn lại gần cô thiếu nữ ấy.
Chị gái ngoan của hắn, thực sự rất dễ lừa…
Sau khi Thẩm Hoài rời đi, Vân Vũ mới để ý tới phong thư tình mình viết vẫn cứ tùy tiện đặt trên bàn.
Nhìn thấy bức thư, cô liền nhớ đến chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay, tâm trạng bất giác chùng xuống.
Lúc đầu, đúng là cô có chút bị sắc đẹp của Tô Cảnh Trần hấp dẫn, nhưng hoàn toàn chưa đến mức muốn thật sự ở bên hắn.
Xem ra, ngày mai phải tìm cơ hội nói rõ ràng mới được.
Vân Vũ nghĩ rồi liền đem phong thư tình kia cất vào ngăn kéo, sau đó đứng dậy lấy áo ngủ, đi vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa.
Thẩm gia là hào môn thế gia, ngay cả phòng tắm cũng được trang hoàng vô cùng xa hoa.
Chỉ là Vân Vũ vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với tấm gương tường trong phòng tắm, đúng ngay vị trí vòi sen.
Mỗi lần cô cởi quần áo để tắm đều có thể thấy hình ảnh phản chiếu trong gương.
Tuy đó chỉ là thân thể của mình, trong phòng tắm cũng chỉ có một mình, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng.
*
Hôm sau, khi Vân Vũ cùng Lâm Hiểu Hiểu đi dạo trên con đường nhỏ trong khuôn viên trường, cô liền kể chuyện hôm qua với Tô Cảnh Trần cho Lâm Hiểu Hiểu nghe.
“Cái gì! Cậu với Tô Cảnh Trần đang quen nhau?!”
Lâm Hiểu Hiểu kinh ngạc kêu lên, tính tình vốn thẳng thắn, chẳng suy nghĩ gì đã buột miệng nói hết nỗi ngạc nhiên trong lòng.
“Suỵt! Hiểu Hiểu, cậu nhỏ giọng chút...”
Vân Vũ vội vàng ra hiệu im lặng, lo lắng nhìn quanh. May mà bên cạnh là sân bóng rổ, tiếng chơi bóng và la hét ầm ĩ át đi mọi âm thanh.
Lâm Hiểu Hiểu vội vàng bịt miệng lại, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Vân Vũ.
Ngay sau đó, nàng buông tay ra, hạ thấp giọng nói:
“Học kỳ I, giáo hoa Bạch Lộ Lộ từng tỏ tình với Tô Cảnh Trần trước mặt mọi người cũng bị từ chối thẳng thừng đấy!”
Khuôn mặt nhỏ của Vân Vũ tái nhợt, nàng cảm thấy khả năng mình bị Tô Cảnh Trần trêu chọc là rất cao.
Lâm Hiểu Hiểu lại bất ngờ tỏ ra lo lắng, vội vàng kéo tay nàng, nhìn cô từ đầu đến chân một lượt.
“Hiểu Hiểu, sao, sao vậy?”
“Tô Cảnh Trần có phải đã bắt nạt cậu không? Mình cứ cảm thấy hắn coi trọng sắc đẹp của cậu thôi!”
Nhận ra ý nghĩa từ “bắt nạt” trong lời của Lâm Hiểu Hiểu, khuôn mặt trắng nõn của Vân Vũ liền ửng hồng lên đôi chút.
“Sao có thể chứ? Hiểu Hiểu, cậu đừng nghĩ bậy...”
“Sao lại không thể?”
Lâm Hiểu Hiểu quả quyết nói, thấy làn da trắng trẻo mịn màng trên người Vân Vũ , lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sợ đóa cải thìa này bị giáo bá heo cắn mất.
“Tiểu Vân Vũ nhà chúng ta không chỉ xinh đẹp, mà dáng người cũng...”
Lâm Hiểu Hiểu ghé sát lại gần Vân Vũ, cười cợt có phần xấu xa, vươn tay định chạm vào vòng một mãnh liệt của Vân Vũ.
Vân Vũ đỏ mặt vội vàng né tránh, lúc cô thẹn thùng, cả chiếc cổ trắng nõn cũng ửng hồng.
“Hiểu Hiểu!”
“ Tớ chỉ nói thật thôi, nếu tớ là con trai, chắc chắn cũng sẽ nảy sinh lòng tham với cậu!”
Lâm Hiểu Hiểu thu tay lại, khoanh tay trước ngực, tùy tiện nói.
Vân Vũ vóc dáng nhỏ nhắn, nhưng dáng người lại rất đẹp. Bộ đồng phục váy ngắn học sinh tôn lên đôi chân dài trắng nõn cân đối.
Còn vòng eo được siết nhẹ bởi phần thắt lưng màu đỏ sẫm, càng làm nổi bật vòng một đầy đặn phía trước.
Vân Vũ gương mặt ửng đỏ dần dần trở lại bình thường, cô khẽ thở dài một hơi, đôi mắt long lanh hiện lên vài phần bối rối và lúng túng.
“Tuy tớ cũng không hiểu vì sao bạn học Tô lại đồng ý, nhưng dù sao cũng là tớ chủ động tỏ tình trước.”
Vân Vũ có phần luống cuống, những ngón tay trắng trẻo nắm chặt lấy cổ tay áo, lúc siết chặt, lúc lại buông ra.
“Đúng là do tớ sai, lẽ ra nên nói rõ từ sớm...”
Đúng lúc Vân Vũ còn đang suy nghĩ thì đã bị Lâm Hiểu Hiểu kéo đi về phía sân bóng rổ.
“Được rồi, đừng nghĩ mấy chuyện phiền lòng nữa, tớ nghe thấy bên kia có người đang gọi tên Quý Minh Hiên!”
Lâm Hiểu Hiểu kéo tay Vân Vũ hướng về phía đám đông vây quanh sân bóng. Vân Vũ theo sau Lâm Hiểu Hiểu, chẳng mấy chốc đã chen lên được hàng đầu.
Thì ra là Quý Minh Hiên đang cùng vài người khác chơi bóng rổ, bên cạnh còn có rất nhiều nữ sinh đang gọi tên hắn.
Chỉ là Vân Vũ không biết hắn trông như thế nào, vẫn phải để Lâm Hiểu Hiểu chỉ cho nàng.
“Là người mặc áo số 9 kìa!”
Vân Vũ nhìn theo hướng tay Lâm Hiểu Hiểu chỉ, người kia mặc đồng phục thể thao, dáng người rất đẹp, vóc dáng cao ráo, trông vô cùng sáng sủa và khỏe mạnh.
Quý Minh Hiên cũng có gương mặt ưa nhìn. Khác với vẻ lạnh lùng và bất cần của Tô Cảnh Trần, hắn mang khí chất của kiểu nam sinh năng động, am hiểu thể thao.
Lúc này Quý Minh Hiên nhẹ nhàng lắc đầu ném một quả bóng ba điểm, khiến đám nữ sinh vây quanh reo hò náo loạn.
Vân Vũ bị tiếng hét bất ngờ của một fan nữ cuồng nhiệt bên cạnh làm giật mình, bả vai khẽ run lên.
Cô mím môi, hơi sợ hãi, đưa tay chọc chọc cánh tay Lâm Hiểu Hiểu.
“Hiểu Hiểu, hay là chúng ta quay về đi... tớ có linh cảm chẳng lành...”
“Linh cảm chẳng lành?” Lâm Hiểu Hiểu suy nghĩ một chút, rồi an ủi, “Đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu. Không lẽ lại bị bóng rổ đập trúng sao?”
Giây tiếp theo, một quả bóng rổ bay nhanh về phía Vân Vũ.
Tình huống diễn ra quá bất ngờ, Vân Vũ hoàn toàn không kịp phản ứng. Nàng chỉ có thể theo bản năng nhắm chặt mắt, đưa tay lên bảo vệ đầu nhỏ.
Nhưng cảm giác đau đớn vì bị bóng đập như tưởng tượng lại không xảy ra. Thay vào đó, một tiếng "phanh" vang lên, có người kịp thời đánh trả quả bóng ấy.
Vân Vũ sợ hãi mở mắt, buông tay xuống. Người mặc áo số 9 đang đứng cách cô không xa, che chắn phía trước.
Quý Minh Hiên lắc nhẹ bàn tay bị tê rần do dùng sức quá mạnh, hàng mày đẹp nhíu lại, rồi ngẩng đầu nhìn về phía người vừa ném quả bóng kia.
“Còn có lần sau, về sau cậu khỏi cần dùng sân này nữa.”
“Xin, xin lỗi!”
Người kia lo lắng lên tiếng. Tuy hắn cũng là thiếu gia con nhà giàu, nhưng ở ngôi trường quý tộc này, làm sao sánh được với bốn đại gia tộc đứng đầu.
Quý Minh Hiên không thèm để tâm đến hắn. Tâm trạng đang tốt nhờ chơi bóng liền bị phá hỏng. Hắn quay đầu nhìn về phía cô gái vừa được mình cứu.
Là một nữ sinh hắn chưa từng gặp qua, rất xinh đẹp trông cũng rất ngoan ngoãn.
Cô dường như vẫn còn chưa hoàn hồn, gương mặt tái nhợt, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào hắn, sau đó hơi ngượng ngùng cúi đầu mỉm cười cảm ơn.
Phản ứng đầu tiên trong đầu Quý Minh Hiên chính là: Cô gái này nhìn qua mềm mại, yếu ớt, thật khiến người ta muốn bảo vệ.
Hôm nay trời nắng gắt, Quý Minh Hiên đứng dưới ánh nắng nhìn về phía Vân Vũ, hơi nheo mắt lại, bất giác liếm môi khô.
“ Cái kia, cậu…. ”
Hắn vừa định hỏi tên cô thì thấy cô gái nhỏ đã nghiêng đầu nói gì đó với bạn, rồi xoay người rời đi.
Lời định nói đến bên miệng liền phải nuốt xuống. Quanh tai lại vang lên tiếng gọi tên hắn và âm thanh ồn ào từ đám đông vây xem.
Quý Minh Hiên thu lại ánh mắt, xoay người tiếp tục bắt lấy quả bóng vừa được chuyền tới.