Rừng đào cũng không lớn, đứng bên ngoài có thể nhìn thấy Đắc Thú Đình thấp thoáng bên trong biển hoa, đi đến gần, thì nhìn thấy một góc của vạt áo màu trắng ở sau giá vẽ trong đình. Tống Gia Ninh vội vàng cụp mắt, có chút thở gấp. Đã đến ngoài đình, không đợi Phúc công công ra hiệu, hai cánh tay đã mỏi nhừ của Tống Gia Ninh liền hạ xuống, thả đệ đệ xuống, sau khi đệ đệ đứng vững nàng liền đỡ đệ đệ cúi đầu bồi tội: "Dân nữ chủ quan đụng phải Vương Gia, kính xin Vương Gia thứ tội." 

Giọng nói ngọt ngào có chút thở dốc, mang theo sự kính sợ khó có thể phát giác, tiến vào trong đình. 

Bút vẽ rốt cuộc rời giấy Tuyên Thành, Triệu Hằng nghiêng đầu, liếc nhìn cô nương quỳ ở nơi đó, hơn nửa người bị đứa bé ngây thơ che lại, chỉ lộ ra khuôn mặt đang cúi xuống của nàng, đôi má hồng nhuận phơn phớt, hơi mũm mĩm, giống y như trong trí nhớ. Duy nhất khiến hắn bất ngờ, là nàng vậy mà sợ hắn, sau khi ăn trái hồng của hắn, lại có thể sợ đến mức vì một con diều mà làm đại lễ lớn như thế. 

"Đứng lên đi." 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play