Đầu còn chưa có nhìn thấy cái gì, đã bị bóng đen nghênh diện đánh đến ba lượng quyền ngã trên mặt đất.
Tạ Ngưng phát hiện, từ sau khi thức tỉnh dị năng hệ kim, tốc độ, sức lực, năng lực hành động của cô đều được nâng lên.
Hiện giờ, cô dùng nắm đấm giải quyết người bình thường chỉ là chuyện rất đơn giản.
Bình thường chỉ cần hai đấm là có thể giải quyết, ba đấm chứng tỏ tố chất người kia vô cùng tốt.
Chờ Tạ Ngưng ba quyền hai chân xử lý xong hai người sau, quay lại đã thấy một người cuối cùng cũng bị hai người Cơ Thái Hiền thu thập thỏa đáng.
“Tôi cho rằng cô sẽ có sách lược hay kế hoạch gì đó….”
“Đối phó mấy tên nhãi ranh hại nước hại dân này cần gì phiền toái như vậy?”
“Sao chị biết được nhà sau chỉ có ba người?” Chị cũng quá tinh chuẩn rồi.
Cái này làm cho Cơ Thái Hiền nghĩ tới lúc trước mình nửa treo ở trên tường, thiếu nữ vừa đi ra đã sắc bén liếc tới.
Hắn dám dùng đầu mình thề với trời, lúc đấy hắn vừa bò lên tường còn chưa tới 0,01 giây, còn chưa kịp leo qua, thì đã bị chị phát hiện.
Loại cảm giác tinh chuẩn lại nhạy bén này, liệu có phải là hơi khủng bố hay không?
Tạ Ngưng vốn không có cảm giác gì, nhưng bị Cơ Thái Hiền hỏi như vậy, chính mình cũng không khỏi ngẩn người.
Cũng phải, sau khi trọng sinh hình như mọi giác quan đều nhạy lên rất nhiều?
“Đi lấy tất cả xi măng gạch cát đá bên kia đều bỏ vào trong không gian của cậu đi.”
Chẳng phải nhà 98 mới vừa bất hợp pháp xây thêm tầng năm đấy sao, dư lại còn có không ít xi măng và gạch cát, này đó đều vừa lúc có thể lấy tới gia cố xây tường.
“Có làm được không?” Tạ Ngưng quan tâm hỏi một câu, “Có cần cởi quần áo nhảy động kinh không?”
“Có… cần.” Cơ Thái Hiền trả lời cũng chưa có đến ba phần tự tin.
“Tự mình qua kia chậm rãi làm, anh canh giữ chỗ này hỗ trợ.” Trong giọng nói của Tạ Ngưng hàm chưa vài phần ghét bỏ.
“Vậy chị một mình đi à?” Cơ Thái Hiền hạ giọng.
“Ừ, trên lầu không có ai. Tôi đi ra sảnh ngoài giúp mấy người hấp dẫn hỏa lực, các người nắm chặt thời gian mà làm.”
Tạ Ngưng nói xong mấy lời này, liền từ cửa sổ nhảy ra chạy nhanh như chớp.
Cơ Thái Hiền nói thầm một câu, “Nghé con mới sinh không sợ cọp”, sau đó nhanh chóng lôi kéo Vương Tông hiền đến một bên thu thập gạch đá xi măng.
Không bao lâu sau đã nghe thấy trước nhà truyền tới tiếng “Phanh” lớn.
Cơ Thái Hiền líu lưỡi không thôi.
Quả nhiên là chị không có bất cứ kế hoạch gì, mạnh mẽ lao đến chính là toàn bộ kế hoạch.
Có tiếng động ở cửa truyền đến, dĩ nhiên liền kinh động mọi người trong nhà.
Chu Tuệ Trân áo rách quần mỏng gắt gao ồm chầm con gái hai tuổi rúc trong góc, nhắm mắt không dám ngẩng đầu lên dù chỉ một chút.
Sợ hãi làm cô ta run lên bần bật, ngay cả con gái cũng bất an ở trong ngực mẹ mình mà nhích tới nhích lui.
“Mẹ nó, đi xem thử xảy ra chuyện gì?” Một người thanh niên khỏe mạnh ở trần từ trên ghế nhảy dựng lên, hùng hùng hổ hổ hướng cửa đi tới.
Người nam trên cổ đeo dây xích vàng lớn, trầm ổn như núi nói một câu: “Cẩn thận chút.”
Thanh niên ở trần cười lạnh một tiếng, “Tôi đi xem ai dám tới chỗ này cũng chúng ta gây chuyện.”
Cửa vừa mở ra, thanh niên bước ra một bước, sau đó liền thấy trong sân có một cô gái trẻ tuổi mảnh khảnh đang đứng.
Áo hoạt họa tay ngắn và quần lửng, đầu còn búi tóc, đôi mắt đen như mực cứ như vậy mà nhìn chằm chằm người khác, khiến người ta có cảm giác vô cùng đáng yêu.
Dưới chân cô có hai anh em đang nằm, co thành con tôm đang không ngừng lăn lộn đầy đất.
Tạ Ngưng liếc mắt một cái ở góc sân, thấy một nam một nữ đang bị trói tay buộc ở đó.
Nhìn qua giống hai mẹ con, trong miệng đều bị nhét mảnh vãi, nhìn thấy Tạ Ngưng thì mười phần kích động, hướng cô ngô ngô thẳng gọi.
“Ồ, em gái xinh đẹp từ đâu đến đây nha?” Thanh niên ở trần cười tiến lên một bước, trong đáy mắt vô cùng cảnh giác.
Trực giác nói cho hắn biết, cô gái trước mắt này tất nhiên không hề đơn giản.