Tạ Ngưng đi ra khỏi phòng trở tay liền đóng lại cửa.

Theo “Cách” một tiếng khóa nhỏ vang lên, đôi mắt thiếu nữ liền híp lại, bỗng dưng ngửa đầu nhìn về phóa tường vây.

Một người đang cầm súng treo ở đó, làm bộ thủ trên tường làm tay nhắm súng.

Hiển nhiên Tạ Ngưng đột nhiên ngẩng đầu nhìn tới, dọa tới hắn giật mình, báng súng cũng thiếu chút nữa trượt từ trên vai xuống.

Mẹ nó, trong lòng người nọ không ngừng kêu khổ.

Không phải chứ? Cô gài này nhìn qua bộ dáng chính là vẫn còn đi học, trắng nõn sạch sẽ không hề có độ uy hiếp.

Nhưng vì sao trực giác lại mạnh mẽ như thế, một chút liền phát hiện ra hắn đang núp ở trên tường.

Tạ Ngưng mắt lạnh nhìn chằm chằm người nam đang nửa treo ở trên tường.

Giây tiếp theo, một cây kim loại liền chui từ trong kẽ tay cô ra, trước tiếp bắn vào cẳng chân của hắn.

“Má ơi!” Người nam quỷ khóc sói gào kêu thảm một tiếng, ăn đau rớt xuống tường vây, quăng ngã sấp mặt.

Tạ Ngưng di chuyển tốc độ cực nhanh, một chút đã len đến gần bức tường kia.

Cùng lúc đó, một viên đạn chì vụt một cái xuyên qua ống quần của cô.

Hai mắt Tạ Ngưng lạnh xuống, bên trong tràn ngập lệ khí.

Kim loại nháy mắt bao bọc lấy ngón tay trắng nõn, hung hăng hướng tới bụng của người nam đang tru mồm đấm xuống.

Sau ba quyền, người nam tru mồm liền gào không ra hơi, chỉ có thể rầm rì khóc cầu, “Chị, chị, chị, em sai rồi, em sai rồi! Em sai rồi chị ơi.”

Tạ Ngưng quay người lại, cách cửa sắt nhìn tới bên ngoài, bàn tay phấn nộn liền từ lỗ rỗng chạm khắc trên cỗng chui ra, một phen kéo lấy nòng súng.

Anh em bên ngoài sợ tới mức lập tức bóp chặt cò súng, nhưng lại phát hiện súng trong tay vậy mà đã bị xoắn thành một cái quai chèo.

Cánh tay hắn vậy mà bị nòng súng biến thành bánh quai chèo cột chặt ở trên cổng sắt chạm rỗng, hoàn toàn không thể động đậy.

Tạ Ngưng kéo then cài mở cổng, đi lên liền dùng nắm đấm bọc bởi kim loại, hung hăng đấm lên mặt tên kia.

“Ai da trời ơi mẹ ơi.” Người nam lúc nước liên mồm kêu chị kia, ngã ở góc tường ôm bụng, hai mắt lộ ra thần sắc hoảng sợ.

Mặc dù nắm tay không có đấm lên mặt hắn, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được rõ ràng sự tàn nhẫn và kinh hoảng.

Chị nhỏ này thật sự, nhìn bề ngoài chỉ là một em gái chân yếu tay mềm, ai ngờ động tay vậy mà lại so với đàn ông con trai còn ác hơn.

Người nam nhìn hướng đồng bạn Vương Tống Hiên bị treo tay trên cổng sắt, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

Tên nhóc Vương Tống Hiên này còn thảm hơn hắn nhiều, tay trái bị nòng súng quấn chặt trên cổng sắt, cả người đều treo ở chỗ đó, thảm vô cùng.

Tạ Ngưng đấm mấy quyền lên “vật trang sức treo ở cổng”, đánh đến khi hắn chỉ biết hu hu khóc, lúc này mới túm người từ trên cổng xuống, kéo vào sân vứt ngã trên mặt đất, động tác thô lỗ mà không hề mất ưu nhã, cơ hồ là liền mạch lưu loát.

Thiếu nữ lạnh mặt đóng cổng sắt lại, khom lưng nhặt lên khẩu súng hơi vẫn còn lành lặn kia, đặt trong tay nhanh hcongs lên đạn nhắm chuẩn sọ não của người nam đang ôm bụng.

“Đừng đừng đùng, chị, chị, chị!” Đồng tử tên đó kịch liệt co rút lại, trong mắt tràn ra hoảng loạn và sợ hãi.

Cây súng hơi này rõ ràng là đã được cải tại qua, tốc độ lên đạn mau, tầm bắn cũng xa không ít, nếu như viên đạn vừa rồi thật sự bắn trúng chân cô, thì dù không gãy xương, cũng sẽ ảnh hưởng đến hành động.

Làm chậm trễ thời gian cô đến Tô Thị cứu viện Tuấn Tuấn, chính là muốn mạng của em trai cô.

Trong mắt Tạ Ngưng xẹt qua một tia sát khí, súng hơi chỉa vào đầu tên đó, từng bước đến gần.

Tên kia đã sớm bị dọa cho tè ra quần, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được Tử Thần đang đến gần.

“Chị!” Tống Khả Hân bò trên cửa sổ hô một tiếng.

Người nam tức khắc cảm thấy tầng áp lực và khủng hoảng bao phủ trên người mình đã giảm bớt không ít.

“Em em, em đầu hàng, em đầu hàng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play