“Bà già đáng chết này, giống hệt như thằng con vô dụng của bà! Đều là đồ phế vật! Lúc tôi bị hai thằng giặc kia khi dễ, các người ở đâu? Ngay cả phản kháng các người cũng không dám, các người chỉ biết dơ tay quỳ xuống đất xin tha! Các ngườu có còn là người hay không? Các người xứng làm người sao?”
Chu Tuệ Trân đè bà mẹ chồng xuống đất, mấy quyền hung hăng đấm xuống, liên tiếp hướng về trên mặt của bà ta, đánh đến mức bà ta ngao ngao gọi loạn.
“Giặt quần áo nấu cơm, tất cả đều là việc của tôi, bà già chây lười này cả ngày chỉ nằm một chỗ ở đó, không phải chỗ này đau thì chính là chỗ kia đau, bà là người à? 92 94 đều đã chết sạch, sao bà già này cũng không chết quách luôn đi! Bà mới là đồ đáng chết nhất!”
Kỳ Kỳ trong tay Tạ Ngưng oa oa khóc lớn.
Tạ Ngưng giống hệt như đang cầm phải một quả khoai lang bỏng, mặt không cảm xúc nhìn đứa nhỏ, vụng về giơ tay vỗ vỗ con bé.
Tống Hữu Phúc kéo chồng của Chu Tuệ Trân đi lên, vô cùng lo lắng tách đôi mẹ chồng nàng dâu đang đánh nhau túi bụi kia ra.
“Thứ đáng chết!” Mẹ chồng Chu Tuệ Trên ngồi liệt trên đất, vuốt một phen đầu tóc bị túm cho rối loạn, tức giận đến mức cả người đều run.
“Cái đồ đê tiện này, đồ đê tiện!” Trong miệng dì Lưu không ngừng thì thầm, “Nên ly hôn nó đi, ly hôn!”
Chồng Chu Tuệ Trân ngồi xổm trên mặt đất đỡ dì Lưu, “Mẹ, mẹ có chuyện không thể từ từ bình tĩnh nói với Tuệ Trân được hay sao?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT