Tống Thế Tuấn ghé đầu vào cửa sổ nhìn ra phía sau.
Xưởng gia công mì ăn liền đã toát ra khói đen dầy đặc, xem ra lửa đã đốt lan ra mặt đất, thực mau sẽ biến cả tòa nhà xưởng trở thành biển lửa.
Tạ Ngưng thở dài, “Những chuyện khác thì không cần phải lo lắng, nhưng mấy con chuột kia, hình như tốc độ sinh sản vô cùng mau.”
Nụ cười bên miệng Tống Hữu Ái trong chớp mắt liền biến mất, nghĩ đến tình thế nghiêm trọng hiện tại, vẫn là nhịn không được mà thở dài.
“Tình huống như thế này, cũng không biết khi nào mới có thể tốt hơn.”
“Chị, mấy con chuột đó, là mới vừa sinh sản ra sao?”
“Bình thường thì nơi nào mà dưới mặt đất liền trào ra nhiều chuột như vậy?” Tạ Ngưng nhíu mày suy nghĩ sâu xa, “Hẳn là bởi vì tốc độ sinh sản của chuột tang thi nhanh hơn.”
Cô hơi có chút lo lắng.
Hôm trước trên đường trở lại Tống Gia Các, nhìn thấy có một con mèo hoang gặm ăn xác chim thối, trong lòng cô liền bao phủ một tầng cảm giác bất an.
Nhớ tới đời trước, hình như động vật không có biến dị nhanh như vậy.
Lúc ấy cô ở xưởng mì ăn liền gặp được Tuấn Tuấn bị tang thi hóa, cũng chưa từng gặp qua chuột người và lượng lớn chuột tang thi.
Rất kỳ quái.
Cho nên cô liền có lý do hoài nghi, tốc độ biến dị của virus tang thi, rất có thể đã tăng lên nhanh hơn.
“Đúng rồi Tuấn Tuấn, vừa rồi em thức tỉnh dị năng hệ phong à?”
“Đúng vậy chị.” Tống Thế Tuấn cẩn thận khống chế một sợi gió nhỏ, từ trong lòng bàn tay chui ra.
Tạ Ngưng thông qua kính chiếu hậu nhìn lại, mỉm cười, “Thật không tồi.”
Tống Hữu Ái hâm một nhìn cháu trai lớn, “Tuấn Tuấn cũng từng phát sốt sao? Làm sao mà tự nhiên lại sinh ra dị năng?”
Tống Thế Tuấn gãi gãi đầu, “Cháu cũng không rõ lắm sao lại thế này. Lúc ấy cháu đang chạy trốn cùng anh Cơ, thì một con chuột đột nhiên chui vào trong ống quần của anh ấy, cháu gấp đến độ sắp không chịu được. Thì gió liền đột nhien từ trong lòng bàn tay xông ra.”
Ánh mắt Tạ Ngưng sáng lên, gật đầu giải thích: “Đó hẳn là trong thời điểm sinh tử khẩn cấp giục sinh ra dị năng. Loại tình huống này cũng có, nhưng tướng đối ít ỏi, trong người bình thường không thấy được nhiều.”
“Đa số mọi người đều là sốt cao xong mới có dị động, loại này của Tuấn Tuấn ngược lại là càng an toàn hơn.” Tránh khỏi phát sốt, cũng tránh khỏi khả năng bị biến thành tang thi.
Tống Hữu Ái vừa nghe, lại càng thêm hâm mộ không thôi, quay đầu nhìn cháu trai vui cười hớn hở, “Ba mẹ cháu mà biết được Tuấn Tuấn có thể làm được như vậy, nhất định là vui mừng phát khóc.”
Tống Thế Tuấn vội vàng nói, “Ba ba và mẹ cháu cũng đã đến Tống Giá Các rồi ạ?”
Tống Hữu Ái lắc đầu, “Lúc chúng ta rời đi, ba và mẹ cháu còn chưa có tới, cũng không biết tình huống bây giờ thế nào rồi.”
Tống Thế Tuấn lộ ra một ít thất vọng và lo lắng, Tống Hữu Ái vội vàng trấn an.
“Hiện tại internet khi có khi mất, chúng ta gửi tin nhắn ở trong nhóm chưa nhận được trả lời. Nhưng mà hắn là bọn họ có thể thấy được tin tức.”
“Cháu yên tâm, lúc trước Ngưng Ngưng có nói qua, ba mẹ cháu sẽ không có việc gì, vậy khẳng định là không có việc gì.” Hiện tại Tống Hữu Ái đối với con gái nhà mình, có một cảm giác tin tưởng mù quáng, cảm thấy con gái nói gì cũng đều đúng.
Tống Thế Tuấn cũng vậy, vừa nghe lời này là chị nói, lập tức giống như nhận được thánh chỉ: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, bây giờ chúng ta trực tiếp về nhà sao?”
Tạ Ngưng nghĩ nghĩ, “Chúng ta cùng đội trưởng Cố đến căn cứ hạt giống một chuyến thế nào? Nghe nói là tiện đường.”
“Được chứ!” Tống Hữu Ái nghe xong liền là người đầu tiên tán thành, “Tiểu Cố dọc đường này đã giúp chúng ta không ít chuyện, lúc nãy ở xưởng gia công cũng là nó cứu chúng ta. Mẹ thấy được!”
Tạ Ngưng mặt vô biểu tình thu hồi ánh mặt.
Kỳ thật cô chính là nghĩ muốn thuận đường nên ghé qua, nhìn xem có thể thu được thứ gì hay không mà thôi, cũng không phải là muốn đi giúp Tiểu Cố gì đó!
Tuy rằng từ nhỏ cô đã ở trong thành thị lớn lên, không biết trồng trọ, nhưng vẫn có thể giữ lại một ít trong người.
Hạt giống dù sao cũng là hy vọng, lấy được thì không thể không cần.
Chỉ là, hình như thái độ của mẹ đối với đội trưởng Cố có phải hay khong là…. Quá nhiệt tình chút?