Ân Đình vừa hèn hạ vừa tối tăm, không biết có phải vì lúc nhỏ chịu phải đả kích gì hay không, một người như anh ta sinh ra đã có tính cách xấu xa sẽ không yêu thương người khác, gả cho anh ta cũng là một chuyện xui xẻo, đáng thương cho người đường đường là thiên kim của nhà họ Hoắc, vậy mà lại trở thành một người phụ nữ bị chồng mình bạo lực gia đình.
Nếu Cố Tuyển biết bây giờ Hoắc Thế Chi sống như vậy, không biết anh ấy sẽ hối hận đến mức nào.
Vợ chồng Hồ Vĩnh Chí không biết Ân Đình và Hoắc Thế Chi là ai, bọn họ cũng không tùy tiện ngắt lời, Hồ San San ngủ trong vòng tay của Triệu Ngọc Phương, trẻ nhỏ chính là dễ mệt mỏi và buồn ngủ như vậy.
Mạnh Lam thấp giọng nói: “Vậy mà Ân Đình lại theo cô từ Bắc Kinh đến thành phố Thanh, anh ta chắc chắn không có ý tốt gì.”
Sắc mặt Khương Chi không hề thay đổi: “Đơn giản chỉ là muốn mượn chuyện làm ăn để làm khó tôi mà thôi, anh ta còn có thể làm gì khác chứ?”
Lúc ở trên máy bay, anh ta luôn mồm muốn để Trần Cẩm đến giúp cô, từ đó có thể thấy anh ta đã để tâm đến cửa hàng đồ cổ của cô, làm ăn buôn bán, chuyện sợ nhất không phải là có người quấy phá, mà là không có người hỏi thăm.
Nhưng mà, cô cũng không phải người thích bị ngược đãi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT