Giang Hành Xuân chỉ nhìn theo, cũng không đuổi theo an ủi cô ta, mà lại quay đầu, hít một hơi thật sâu rồi đi về phía Khương Chi.
“Đồng chí Khương, chắc hẳn em cũng biết thân thế của mình rồi đúng không? Anh. . . tại sao em không muốn trở về nhà họ Giang? Cha mẹ, anh trai đều rất nhớ em, mẹ, mẹ còn cố ý chạy đến trấn Đại Danh để gặp em nữa.” Giang Hành Xuân chỉ do dự một lúc, sau đó anh ấy nói ra những điều đang nghẹn trong lòng.
Chuyện anh ấy không nói chính là, mẹ anh ấy còn cố ý chụp một bức ảnh, cả ngày cầm trên tay giống như bảo bối vậy.
Trong lòng bà ấy thật sự rất thích đứa con gái này, nhưng loại tình cảm đó quá mức hèn mọn, quá mức cẩn thận, bà ấy luôn trách bản thân không biết chuyện con gái bị tráo đổi lúc ở bệnh viện để sống một cuộc đời hồ đồ.
“Vậy à, anh muốn nói những chuyện này thôi sao?” Giọng nói của Khương Chi bình tĩnh, không có bất cứ dao động nào.
Giang Hành Xuân mím môi, anh ấy nhìn Khương Chi với vẻ mặt đau lòng.
Mặc dù Giang Hành Xuân đã biết chuyện Khương Chi không có tình cảm gì với gia đình bọn họ từ sớm, nhưng khi nghe Khương Chi nói chuyện với giọng điệu bình tĩnh lạnh nhạt như vậy thì vẫn cảm thấy rất thất vọng và hụt hẫng, anh ấy không nhịn được mà nói: “Lúc nhỏ em bị bồng nhầm, không phải là lỗi của cha mẹ, mà là bệnh viện nhầm lẫn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT