Khương Chi nhìn Tiểu Diệu, cô không từ chối nữa mà đóng nắp rương lại: “Được rồi, mẹ giúp mấy con bảo quản mấy thứ này, sau này nếu các con cần thì nói mẹ đưa lại, con biết chưa?”
Tiểu Diệu mỉm cười gật đầu.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Tiểu Ngự cũng tỉnh dậy.
Tiểu Ngự nhìn Khương Chi thì không biết nên nói gì, cứ vậy mà buồn bực ngồi trên giường.
Tiểu Diệu kéo vạt áo Khương Chi, chỉ vào Tiểu Ngự rồi nhỏ giọng nói: “Anh cả vẫn luôn lo lắng cho mẹ, mấy ngày hôm trước, đêm nào anh ấy cũng không ngủ được, mẹ ơi, anh cả biết mình sai rồi, sau này anh ấy sẽ không chạy lung tung nữa đâu.”
Lông mày Khương Chi khẽ động, nghe xong những lời này thì cô cảm thấy Tiểu Diệu càng giống một người anh trai hơn.
Cô ngước mắt nhìn Tiểu Ngự, cũng không tức giận, cô đã suy nghĩ rất nhiều vào giây phút giữa sự sống và cái chết, cũng không muốn cản trở Tiểu Ngự nữa, nhưng bây giờ Cận Phong Sa đang trong tình cảnh nguy hiểm, anh ấy có thể sống sót hay không thì cũng không thể nói chắc được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play