Tiểu Ngự vì giọng điệu thờ ơ của cô làm cho đau lòng, hung tợn trừng mắt nhìn cô một cái, gân cổ lên nói: “Ở lại đây thì ở lại đây, mẹ cho rằng con muốn quay về với mẹ sao?! Con nói cho mẹ biết, con không hề muốn! Con muốn ở bên cạnh Lão Cận!”
Khương Chi gật đầu, nhét tiền vào trong cặp sách của Tiểu Ngự, giọng điệu rất bình tĩnh nói: “Ừ, mẹ biết rồi. Cầm lấy đi, mua đồ ăn đồ uống cho bản thân.”
Nói xong, cô gật đầu với Cận Phong Sa, sau đó quay người bước đi.
Tiểu Ngự nhìn bóng dáng càng ngày càng xa của Khương Chi, sửng sốt một lát, mãi cho đến khi không thấy bóng dáng của cô nữa, cậu bé mới oà khóc nói: “Người phụ nữ độc ác, cái người phụ nữ độc ác này! Ngay cả con ruột của mình cũng không cần!”
Cậu bé ôm cổ Cận Phong Sa gào khóc, khóc đến thở không ra hơi, nức nở không thể dừng lại được.
Tiểu Ngự cũng có chút bối rối, rõ ràng là do cậu bé lén lút trốn khỏi nhà, tại sao khi nhìn thấy mẹ mình rời đi rồi thì trong lòng cậu bé lại cảm thấy khó chịu như vậy, còn có chút sợ hãi, cậu bé không biết hình dung loại cảm giác này như thế nào, rõ ràng người đang ôm cậu bé là Lão Cận mà cậu tin tưởng nhất và thích nhất mà!
Cận Phong Sa nhìn theo bóng người đã đi mất, thở dài nói: “Vào nhà thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT