Nếu như không phải Khương Đinh Hương ngăn cả Tiểu Ngự, để mặc cho cậu bé một mình ngồi xe lửa rời đi trấn Đại Minh, một khi cậu bé bị kẻ buôn người thực sự nhắm đến thì đây sẽ là một chuyện cực kỳ rắc rối, đến lúc đó cũng không ai bảo đảm còn có thể tìm lại được nhóc con này hay không nữa.
Cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Khương Đinh Hương đâu rồi?”
Dương Nghị nói: “Cô ta nói rằng chuẩn bị đến giờ xe chạy rồi, sau khi nói với tôi một câu thì rời đi, tôi cũng không ngăn cản.”
Anh ấy biết mối quan hệ giữa Khương Chi và Khương Đinh Hương, tất nhiên cũng biết cô ta không thể là kẻ buôn người được, hơn nữa thấy cô ta đích thân đi theo đến đồn cảnh sát, thành thật giải thích toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối, cho nên anh ấy cũng không truy hỏi cặn kẽ lý do cô ta giữ cậu bé lại.
Dương Nghị nói xong, còn cười nói: “Cô em gái đó của cô thay đổi rất nhiều so với trước kia.”
Khương Chi gật đầu, cũng không có thời gian nói chuyện về Khương Đinh Hương.
Cô quay đầu nhìn về phía Tiểu Ngự, giọng điệu lạnh lùng nói: “Về nhà đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT