Đột nhiên, Phó Đông Thăng nhớ đến lần mình và Khương Chi đứng trước nhà xuất bản Văn Học Nhân Dân ở huyện Thấm, lúc đó cô đã mỉm cười, thản nhiên hỏi ông ấy: “Tôi chuẩn bị mở một nhà xuất bản, mời ông làm chủ biên, ông có muốn đi ăn máng khác không?”
Lúc đó ông ấy đã ngây người, mà càng nhiều hơn chính là không tin tưởng, Phó Đông Thăng chỉ cảm thấy cô gái này còn trẻ tuổi mà suy nghĩ quá viển vông.
Nhưng đột nhiên nhiệt huyết trong ông ấy lại dâng trào, không hiểu thế nào ông ấy đã gia nhập vào một nhà xuất bản mới thành lập, cũng vì vậy mà Phó Đông Thăng bị những người trong ngành chế giễu, đến người chị đang công tác trong ngành xuất bản cũng không hiểu được cách làm của ông ấy.
Nhưng một tháng ngắn ngủi này đã đủ để chứng minh với mọi người rằng ánh mắt của ông ấy tốt biết bao!
Vào giờ khắc này, Phó Đông Thăng cảm thấy rất may mắn khi mình có đôi mắt tinh tường biết nhận ra châu ngọc.
Khương Chi cất tiền vào, cô nhìn về phía Phó Đông Thăng: “Hai vạn đồng tiền làm vốn lưu động, công thêm tiền lương của mọi người, không có vấn đề gì chứ?”
Lợi nhuận một tháng này của nhà xuất bản xem như có thể giải quyết được tình hình cấp bách của cô, có số tiền này rồi, Khương Chi muốn mở một cửa hàng bán đồ cổ ở thành phố Thanh cũng không còn là vấn đề nữa, mà số tiền đó cũng để cô có thể kiếm được nhiều tài nguyên đồ cổ trên thị trường hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play